80s toys - Atari. I still have
Bà Xã Là Họa Thủy

Bà Xã Là Họa Thủy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322591

Bình chọn: 10.00/10/259 lượt.

, quấy rầy."

Người đàn ông mặc một thân tây trang, trên mặt đeo mắt kính, cầm trên tay một cái túi thong thả đi vào.

"Hoa tiên sinh? Tại sao anh. . . . . ." Tâm Oanh kinh ngạc, thư ký của anh hai thế nhưng lại xuất hiện tại nơi này.

Hoa Vĩ Sinh liếc nhìn vành mắt ửng đỏ của Tâm Oanh, lại nhìn Tề Lỵ Lỵ một cái.

"Đây là tổng giám đốc bảo tôi mang đến . Tâm Oanh tiểu thư, mời thay nhanh một chút, tránh cho bị cảm."

"Anh hai. . . . . ." Tâm Oanh trong lòng cả kinh, ánh mắt chất vấn nhìn về phía Ngụy Đồng Đồng.

"Không phải là tớ. . . . . ." Ngụy Đồng Đồng lắc đầu nói.

"Tổng giám đốc nói tiểu thư thay xong quần áo thì cùng tôi rời khỏi nơi này, tổng giám đốc đã giúp tiểu thư xin nghỉ." Hắn liếc Đồng Đồng đang ở bên cạnh bộ dáng bảo vệ Tâm Oanh.

"Anh hai. . . . . . Sao lại biết?" Tâm Oanh lo lắng vặn vẹo bàn tay, có dự cảm không ổn.

"Tôi cũng không rõ ràng lắm." Cũng không thể nói cho tiểu thư biết, tất cả hành động của tiểu thư, tổng giám đều biết nhất thanh nhị sở.

"Vậy. . . . . . anh hai có hay không. . . . . . rất tức giận?" Sợ là lại bị mắng một trận.

"Tớ cùng đi với cậu." Ngụy Đồng Đồng hết sức nghĩa khí vỗ vỗ ngực, đảm bảo với Tâm Oanh giúp cô an tâm phần nào.

Mặc dù cô cũng rất sợ vẻ mặt hung ác của anh trai Tâm oanh, chỉ là. . . . . . Bạn tốt gặp nạn, cô không thể không có nghĩa khí như thế. Chuyện này nếu truyền đi, Ngụy Đồng Đồng cô sao có thể ngẩng mặt làm người a!

"Thật xin lỗi, Ngụy tiểu thư, tôi nghĩ người của Long Môn tới đón cô đã tới rồi." Hoa Vĩ Sinh chỉ chỉ hướng bên ngoài, quả nhiên, có một chiếc xe Benz màu đen tốc độ cực nhanh dừng ở trước cổng lớn trường học.

"Nguy rồi." Ngụy Đồng Đồng vừa nhìn thấy người xuống xe, cùng sự tức giận trên mặt y, liền ôm đầu kêu rên.

Lần này cô không có biện pháp giúp Tâm Oanh rồi, chạy thoát thân trước quan trọng hơn. Nếu như bị A Long bắt được, cô liền thảm, thảm, thảm.

"Tâm Oanh, thật xin lỗi, tớ không thể đi với cậu được. A Long nhất định cho là tớ lại gây chuyện, tớ phải thừa dịp lúc y còn chưa tìm được mà chạy trốn."

Cô dùng sức ôm chặt Tâm Oanh, động viên tinh thần bạn tốt. Sau đó nhanh chóng xông ra ngoài, lập tức không thấy bóng dáng.

"Hoa tiên sinh. . . . . ." Tâm Oanh đáng thương nhìn Hoa Vĩ Sinh, hi vọng hắn có thể để cô đi.

"Thật xin lỗi, nếu như tiểu thư nhẫn tâm để tôi bị tổng giám đốc chặt đầu..." Hoa Vĩ Sinh làm một động tác chém đầu.

Cô sao có thể hại hắn đây? Tâm Oanh thở dài một cái, chấp nhận đứng lên.

"Vậy. . . . . . Chờ tôi một chút. . . . . ." Tâm Oanh khóc không ra nước mắt đi về phía sau phòng nghỉ.

"Này! Anh là ai?" Cánh của vừa đóng lại, Tề Lỵ Lỵ bị xem nhẹ, giận dữ đi đến đứng trước mặt Hoa Vĩ Sinh.

"Cô là?" Hoa Vĩ Sinh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ả.

"Tôi là con gái chủ tịch tập đoàn Tề Dương." Ả ngạo mạn ngẩng cao đầu, chờ người đàn ông trước mắt lộ ra vẻ mặt giật mình.

"Vậy sao? Tập đoàn Tề Dương. . . . . . Là cô khi dễ Tâm Oanh tiểu thư?" Hắn cười lạnh một tiếng, lại một kẻ không biết sống chết, một cô gái ngu xuẩn chỉ biết ỷ vào bối cảnh nhà mình mà kiêu ngạo, kiêu căng, xấc láo khi dễ người khác.

"Ai kêu cô ta là đồ đần, lại không có đầu óc." Tề Lỵ Lỵ nói chuyện với vẻ đương nhiên, một chút cũng không phát hiện mình đang gây họa.

"Người không có đầu óc là cô."

Đi theo Mặc Thiếu kỳ ba năm, hắn biết tổng giám đốc yêu thương Tâm Oanh tiểu thư như thế nào. Xem ra tập đoàn Tề Dương vì thế mà phải chảy không ít máu rồi.

"Anh nói cái gì? Dám mắng tôi không có đại não, bổn tiểu thư trở về phải nói cho cha biết. Anh là người của công ty nào?" Từ trước đến nay ả chưa từng bị người khác cười nhạo như vậy, không chịu thua nói.

Nhóm nữ sinh đi theo bên cạnh Tề Lỵ Lỵ, ngay từ lúc Hoa Vĩ Sinh xuất hiện liền lùi ra xa xa, không dám đến gần, chỉ sợ vạn nhất gây họa.

"Tôi là thư ký tổng giám đốc tập đoàn Mặc Thị."

Lời hắn vừa nói ra khỏi miệng, Tề Lỵ Lỵ bị dọa sợ đến mức thở dốc vì kinh ngạc, lui một bước.

Tập đoàn Mặc. . . . . . Mặc thị?

Ả từng nghe cha nói, tổng giám đốc của tập đoàn này rất đáng sợ, tác phong làm việc bất cận nhân tình, khiến rất nhiều công ty đối với anh ta cảm thấy sợ hãi, ngay cả cha cũng không dám đi trêu chọc.

"Vậy. . . . . .Mặc Tâm Oanh. . . . ." Ả lắp ba lắp bắp hỏi.

"Em gái Tổng giám đốc."

Tề Lỵ Lỵ trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, thân thể không khống chế được mà run rẩy.

"Hoa tiên sinh, tôi xong rồi. Bạn ấy xảy ra chuyện gì?" Thay xong quần áo Tâm Oanh đi ra, thấy Tề Lỵ Lỵ một bộ dáng gặp quỷ, liền nhìn về phía Hoa Vĩ Sinh một cách khó hiểu.

"Không có gì. Chúng ta đi nhanh đi!" Hắn lạnh lùng nhìn Tề Lỵ Lỵ đang đứng một bên, bị dọa sợ đến mức nói không nên lời người, mang theo Tâm Oanh rời đi.

Tại tòa cao ốc của tập đoàn Mặc thị, trong lúc thang máy càng lúc càng đến gần tầng cao nhất, thì Tâm Oanh cũng càng lúc càng cảm thấy khẩn trương, nhịp tim nhanh chóng gia tốc.

"Tâm Oanh tiểu thư." Cửa thang máy vừa mở ra, những thư ký đang có mặt ở đây vội vã đứng lên.

Từ việc thấy Tâm Oanh lã chã chực khóc, bộ dáng vô tội, không khó đoán được, cô lại xảy ra chuyện rồi. Chỉ là, đối