Teya Salat
Bà Xã, Em Không Ngoan

Bà Xã, Em Không Ngoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322445

Bình chọn: 10.00/10/244 lượt.

ởi dây lưng, vén chăn lên, bò lên giường, lễ

phép chúc mình ngủ ngon, tiện thể còn chừa lại cho mình một khoảng

giường thật lớn.

Ánh sáng cam nhu hòa chiếu rọi lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lộ ra ngoài chăn của cô, dáng ngủ an tĩnh khiến

cô thoạt nhìn vô cùng ngây thơ đáng yêu.

Nam Khôn chống lấy cằm, ánh mắt sáng

quắc nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, từng biểu lộ rất nhỏ trên gương

mặt cô bé kia đều bị hắn thu nạp vào tầm mắt.

Hắn nghĩ, nếu như cô nhóc trước mắt thật sự thuần lương vô hại như vậy, giữ lấy cô nàng bên cạnh cũng không có gì là xấu, coi như nuông chiều một

tiểu tình nhân, ít nhất khi thấy phiền não cũng có thể dùng để tiêu

khiển.

Phải biết rằng không phải tình nhân nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời như cô bé này, lại còn…xinh đẹp khiếp người như vậy.

Đêm càng sâu, trong căn phòng yên tĩnh không một tiếng động chỉ còn lại nhịp thở nhẹ nhàng của hai người.

Người đàn ông cầm trong tay điếu thuốc

đã cháy được một nửa đặt vào gạt tàn thuốc, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nhưng hắn lại không phát hiện ra, không đến hai phút sau khi hắn đóng

cửa lại, cô bé vốn “đang ngủ say” trên giường lại đột nhiên mở mắt ra,

hàng mi thật dài cùng đôi mắt kia thông minh trong suốt lạ thường.

“8 giờ tối mai vũ khí của Xích Thủy sẽ thử nghiệm ở khu A, liệt kê nó ra.” Một giọng nói thông qua thiết bị điện tử bằng kim loại thông qua tai nghe chui vào tai cô.

Người kia tên là Mục Hàn, đội trưởng đội “Liệp Ưng” chi cục 9 cục an ninh, đồng đảng kiêm đồng sự của cô. Nước Z, thành phố K

Đêm nhuộm một màu mực, bóng tối cùng sự

tĩnh mịch bao vây toàn bộ thế giới ngoài cửa sổ, căn biệt thự của vị chỉ nhà họ Nam rộng rãi khí thế như một cung điện, bên trong đèn đuốc sáng

trưng, vô cùng nào nhiệt.

Từ khi lão gia chết tới giờ, con cháu nhà họ Nam lần đầu tiên mở cuộc họp gia đình chỉnh tề như vậy.

Trớ trêu thay, hôm nay bọn họ có thể tề

tự ở đây không phải bởi vì di huấn của lão gia hoặc là Nam Khôn gọi tới

mà là vì một đứa con hoang.

Trong di chúc của lão gia có một điều

khoản là sau khi chết, 5% trên toàn bộ tài sản danh nghĩa của ông sẽ để

lại cho đứa cháu trai đầu tiên của nhà họ Nam, trước khi đứa trẻ chưa ra đời, những cổ phiếu cùng tiền mặt kia do đoàn luật sư của nhà họ Nam và Nam Khôn đồng quản lý, sau khi đứa trẻ sinh ra sẽ giao cho người giám

hộ trên pháp luật của nó cho đến khi nó đủ 18 tuổi.

Mọi người vốn đã cực kì bất mãn vì lão

gia giao 45% tài sản danh nghĩa cho Nam Khôn, lại cộng thêm chuyện này,

lúc ấy cậu cả và cậu hai của Nam Khôn hận không thể đi đào mộ của lão

gia ra.

Đương nhiên, oán thì oán, thật sự bắt bọn họ đi đào mộ, bọn họ cũng chưa chắc có gan.

Sau đó lại tức giận mấy đứa con không

biết tranh giành nhà mình, nếu bọn chúng khôn khéo một chút hoặc được

lão gia yêu thương thêm một chút thì sao lão gia có thể giao toàn bộ tài sản cho một đứa cháu ngoại. (Nam Khôn theo họ ngoại)

Càng tức giận hơn là nguyên cả đám con

chỉ biết cả ngày uống rượu chơi hoa bên ngoài, sắp 30 tuổi cũng không có lấy một đứa con, làm hại bọn họ hiện giờ chỉ có thể nhìn miếng thịt béo lắc lư trước miệng lại sống chết gì cũng không ăn được.

Đảo mắt lão gia đã chết được gần 2

tháng, trong 2 tháng này, mọi người cũng không hề nhàn rỗi, vừa khí thế

ngút trời chuẩn bị hôn lễ cho con, vừa không tiếng động điều tra bốn

phía, chỉ mong con mình thường ngày ra ngoài phong lưu không cẩn thận để lại giống, hiện giờ đã đơm hoa kết quả.

Nhưng trời đúng là không phụ người có lòng, tìm cả tháng trời, thật đúng là tìm được một đứa.

Anh họ Nam Hạo của Nam Khôn, năm đó lúc

còn đi học đại học là một tên nghiện bài bạc, lại còn dẻo mồm dẻo miệng, lừa gạt dối trá, thành công đưa con gái nhà người ta lên giường sau đó

không lưu tình một cước đạp bay, cô gái đáng thương kia gặp phải một

mảnh tình chó tha, những năm qua vẫn một mình cực khổ nuôi con, mắt thấy cuộc sống vừa có chuyển biến tốt đẹp thì một tiếng sấm giữa trời quang

đánh xuống, khiến cô gái kia thần hồn tan nát – nhà họ Nam muốn cướp con của cô.

Đứa trẻ mới năm tuổi đã trơ mắt nhìn mẹ

của mình bị một đao đâm vào bụng, bây giờ nằm trong bệnh viện sống chết

chưa biết, kết quả ba nó lập muốn muốn lấy mẹ kế cho nó.

Vở tuồng nhà giàu này thật sự là quá máu chó, quá máu chó.

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía một đứa trẻ đang run run kia.

Vẻ mặt của mỗi người nhìn bé đều không

giống nhau, hoặc oán độc, hoặc phẫn hận, hoặc không cam lòng, hoặc

thương tâm, hoặc không quan tâm, hoặc có chút hả hê…Có thể nói là biểu

cảm đặc sắc.

Nam Khôn ngồi giữa ghế sofa im lặng đảo

bản xét nghiệm ADN trong tay, vẻ mặt quá mức nghiêm túc khiến khí thế

ngạo nghễ bừng bừng càng làm tôn vẻ ngoài anh tuấn mà lạnh lùng sắc bén, cho dù theo mọi góc nhìn sang cũng khiến cho mọi người có cảm giác tôn

quý.

***

Hình Thiên vừa gõ bàn phím vừa nói với Mục Hàn: “Lão đại, sắp đến giờ rồi mà Du nhi còn chưa tới, có cần liên lạc với cô ấy không?”

Mục Hàn lắc đầu, giọng điệu chắc chắn mười phần: “Cô