
ể tiết kiệm một chút sao, cái bộ đồ này tiêu tốn mất một năm tiền lương của con rồi.”
“Mẹ sao phải tiết kiệm, con sắp trở thành phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương rồi, mẹ cần gì phải tiết kiệm, chút tiền này có là gì, vẫn không bằng một góc của tập đoàn Âu Dương, chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.”
Vạn Tử Hồng vui vẻ nói không hề để ý lời nói của Mạc Kỳ Thiên.
“Mẹ, mẹ đừng trông mong vào Âu Dương Thụy lấy con, anh ta đã kết hôn rồi nhưng cô dâu không phải là con.”
Mạc Kỳ THiên khổ sở nói.
“Con nói cái gì, tại sao có thể như vậy, không phải con vẫn luôn ở bên cạnh hắn sao, tại sao con không đi ngăn cản, vậy năm năm thanh xuân không phải đã lãng phí rồi sao? Con đang làm cái gì vậy thật là vô tích sự!”
Vạn Tử Hồng vừa nghe được lời của Mạc Kỳ Thiên nói, không khỏi kinh ngạc, quần áo cầm trong tay rơi xuống đất, chỉ hận mắng thôi rèn sắt không thành thép được.
“Đó là lúc còn xuất ngoại nửa tháng trước, con cũng không hề hay biết, lúc trở lại thì hai người đó đã đi hưởng tuần trăng mật rồi. Con cũng không cam tâm, cưới một người tốt hơn con thì không nói, mẹ nói xem tại sao anh ta lại lấy một con tiện nữ chẳng có gì hơn con cả. Con có chỗ nào kém, con vì anh ta học lễ nghi, học kinh tế thứ mà con không hề thích, ở bên cạnh anh ta giả bộ khuê tú năm năm, quay đầu lai đổi được thứ gì, con bỏ ra tất cả nhưng cuối cùng không có gì, con không cam lòng, con không cam lòng.”
Mạc Kỳ Thiên ôm Vạn Tử Hồng khóc lớn.
“Người đàn bà kia là ai?”
Vạn Từ Hồng nhìn Mạc Kỳ Thiên đau lòng, hỏi. Dù sao cũng là miếng thịt trên người mình làm sao có thể không đau lòng chứ.
“Hạ-----Tịch--------Nguyệt.”
Mạc Kỳ Thiên cắn răng nghiến lợi nói, Vạn Tử Hồng nghe tới’Hạ Tịch Nguyệt’ thân thể có chút run rẩy, giọng run run hỏi:
“Hạ Tịch Nguyệt nào?”
Mạc Kỳ Thiên không có nhìn ra sự khác thường của Vạn Tử Hồng, tiếp tục nói:
“Còn Hạ Tịch Nguyệt nào nữa, chính là người có cha mẹ bị tai nạn xe cộ chết, cô ta bị bạn trai cũ phản bội đá ra khỏi công ty, từ một công chúa của xã hội thượng lưu biến thành một người phụ nữ ti tiện.”
Lời nói hung hăng của Mạc Kỳ Thiên, Vạn Tử Hồng nghe được con gái nói Hạ Tịch Nguyệt chính là người mà mình đang nghĩ đến kia, tức giận đứng lên, kêu gào như phát điên:
“Được lắm, một Tôn Phỉ Phỉ, giờ đến một Hạ Tịch Nguyệt, 25 năm trước Tôn Phỉ Phỉ cướp người đàn ông của mẹ, 25 năm sau con gái của cô ta lại cướp người đàn ông của con gái mẹ.”
“Mẹ, mẹ biết mẹ của Hạ Tịch Nguyệt sao?”
“Đâu chỉ coi là biết, là huyết hải thâm cừu (thâm thù đại hận).”
Vạn Tử Hồng hung hăng nói đến.
“Mẹ, mẹ nói cho con biết chuyện gì đã xảy ra, còn mẹ nói mẹ của Hạ Tịch Nguyệt giành đàn ông của mẹ là có ý gì?”
Mạc Kỳ Thiên lo lắng nói.
"Thiên Thiên, chuyện cho tới bây giờ mẹ cũng không thể nào quên được.”
Vạn Tử Hồng bi thương nói.
“Mẹ và Hạ Nam Tùng cũng chính là cha của Hạ Tịch Nguyệt, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có thể nói là thanh mai trúc mã, chúng ta yêu nhau. Mẹ và Hạ Nam Tùng cùng nhau đánh liều để xây dựng cuộc sống riêng, công ty Hạ thị có thể nói là mẹ và Hạ Nam Tùng cùng nhau xây dựng, chung hoạn nạn sau đó Hạ thị đi vào quỹ đạo, mẹ một lòng một dạ làm người phụ nữ sau lưng của ông ấy, nhưng tiệc vui chóng tàn, mỗi ngày ông ấy trở về nhà rất muộn, xã giao ngày càng nhiều, lúc đầu mẹ nghĩ rằng đàn ông ở bên ngoài xã giao là điều khó tránh khỏi, nhưng một ngày kia, ông ta dắt tay một người phụ nữ tới trước mặt của mẹ nói hai người họ yêu nhau hi vọng mẹ tha thứ cho bọn họ.
Người phụ nữ kia chính là Tôn Phỉ Phỉ, cô ta là một cô nhi, hát rong ở quán rượu, sau đó bị một tên lưu manh đùa giỡn, Hạ Nam Tùng cứu cô ta, bọn họ quen biết như vậy, sau đó yêu nhau. Bọn họ yêu nhau không có lỗi chẳng lẽ là mẹ sai sao, thanh xuân của mẹ thì ông ta trả như thế nào?
Mẹ không cam lòng, mẹ đi tìm Hạ Nam Tùng mấy lần, mẹ nói có thể chia tay nhưng công ty phải chia cho mẹ một nửa, công ty cũng có phần công lao của mẹ, mẹ nghĩ không giữ được người đàn ông này thì giữ tiền cũng được. Khi đăng kí kết hôn mẹ nghĩ dù sao về sau cũng kết hôn cho nên ai cũng kí cũng được nên mẹ không có điền tên của mình vào. Nhưng mẹ không ngờ ông ta không đưa cho mẹ một đồng, còn đuổi mẹ ra ngoài. Nói công ty là của một mình ông ta không có quan hệ gì với mẹ.
Trái tim của mẹ chết rồi, mẹ chỉ muốn đi tìm vợ của Hạ Nam Tùng, Tôn Phỉ Phỉ nhưng còn chưa tới cửa của biệt thự đã bị bọn họ đuổi ra ngoài. Sau đó mẹ phát hiện mình mang thai, mẹ vội trốn ra nước ngoài, mẹ biết Hạ Nam Tùng lúc đó rất thương người đàn bà kia nhất định sẽ bảo mẹ bỏ đứa bé này, mẹ không có cái gì chỉ có đứa bé này, mẹ bỏ đi đến Anh, rồi định cư bên đó.”
Nghe xong chuyện xưa, Mạc Kỳ Thiên không tin trợn to mắt hỏi:
“Vậy con là?”
“Không sai, con chính là đứa bé năm đó, là con của Hạ Nam Tùng, con họ Hạ, con không có cha, con là chị em cùng cha khác mẹ với Hạ Tịch Nguyệt.”
Vạn Tử Hồng nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy ra, cay đắng nói.
“Con không tin, con không tin, đây không phải là thật. Mẹ nhất định là gạt con, sao mẹ lại gạt con, mẹ là đồ lừa gạt.”
Nói xong, cô cầm t