
Triệt lập tức hỏi Hạ Tịch Nguyệt cùng Đông Phương Húc.
“Mình sao có thể có, mình không mang điện thoại ra ngoài.”
“Tôi không quen cô ấy.”
Hạ Tịch Nguyệt cùng Đông Phương Húc đồng thời hồi đáp.
"Vậy chúng ta bây giờ làm thế nào?"
Hạ Tịch Nguyệt có chút lo lắng hỏi. Nghe được Hạ Tịch Nguyệt lời nói chỉ thấy Tư Đồ Triệt cùng Đông Phương Húc cũng trầm mặc không nói .
"Nếu không chúng ta đến đại sảnh đi xem một chút tình hình của Thụy đi. Tôi lo cho anh ấy quá.”
Hạ Tịch Nguyệt có chút lo lắng nói.
"Ừ."
"Ừ"
Hai người đều đồng ý với Hạ Tịch Nguyệt. Bọn họ cũng có chút lo lắng Âu Dương Thụy . Bởi vì bây giờ Tư Mã Niệm Tổ không lý trí chút nào.
“Biệt thư như mê cung làm sao chúng ta tìm đường đến đại sảnh đây?”
Tư Đồ Triệt mất mác nói.
“Vậy chúng ta ở chỗ này chờ người đến cứu thôi.”
Hạ Tịch Nguyệt bất đắc dĩ nói. Nhưng quá đáng tiếc, người bọn họ chờ tới cứu không phải người tới cứu bọn họ.
Tư Mã Niệm Tổ ở trong phòng khách chờ nửa ngày cũng không thấy thủ hạ dẫn người đến, tức giận quát:
“Người đâu?”
Một thủ hạ vội vội vàng vàng ra ngoài nói:
"Chủ nhân, cô ta đã chạy thoát."
Thuộc hạ sợ sệt nói.
"Cái gì?"
Tư Mã Niệm Tổ nghe xong, tung cước đá vào tên thuộc hạ, tức giận mắng:
“Vô dụng, một đám vô dụng, đến một phụ nữ mang thai cũng không canh được. Ta giữ các người lại có lợi ích gì chứ?”
Nói xong Tư Mã Niệm Tổ liền giết tên thuộc hạ đã trông coi Hạ Tịch Nguyệt. Sau đó chỉa súng vào Âu Dương Thụy nói:
“Cho dù không có cô ta, Âu Dương Thụy cậu hôm nay cũng đừng nghĩ còn sống rời khỏi đây.”
Tư Mã Niệm Tổ điên cuồng nói. Thấy hắn lấy súng ra Tứ Đại Hộ Pháp lập tức tiến lên trước chắn trước mặt Âu Dương Thụy. Bọn họ không mang vũ khí vào cho nên tình cảnh như trứng chọi đá, Âu Dương Thụy không bối rối đi đến nói:
"A ~, Tổ cậu và tôi đã đấu nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối cậu không thắng nổi tôi một lần, cậu biết tại sao không?”
“Hừ không phải cậu định nói tôi không thông minh bằng cậu chứ.”
Tư Mã Niệm Tổ xem thường nói.
"A ~, không ngờ cậu cũng biết rõ sao?"
Âu Dương Thụy nói giọng điệu gây tức người.
“Cậu….”
Sau đó Tư Mã Niệm Tổ cười khẩy: “Cậu cho rằng Tư Đồ Triệt và Đông Phương Húc có thể đưa cô ta ra ngoài được sao? Ha ha ha ~, cậu nằm mơ đi."
Tư Mã Niệm Tổ cứng rắn nói, ngay sau đó chỉ thấy Bỉ Khắc cùng mấy tên thủ hạ cầm súng giải Hạ Tịch Nguyệt Tư Đồ Triệt còn có Đông Phương Húc đi ra. Thấy Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy không còn bình tĩnh nữa, lên tiếng nói với Tư Đồ Triệt và Đông Phương Húc:
“Mình không phải đã bảo các cậu đem chị dâu đi sao?”
“Chúng ta muốn đưa đi nhưng biệt thự như mê cung, chúng ta căn bản không tìm được đường ra ngoài.”
Đông Phương Húc ủ rũ nói, nghe vậy Tư Mã Niệm Tổ liền cười to:
“Cậu đừng mơ tìm đuộc đường ra ngoài, biệt thự của tôi còn có tên là biệt thự mê cung. Nếu tất cả mọi người đã ở đẩy rồi không bằng tôi tiễn các người lên đường chung. Bắt đầu từ ai đây? Hay từ người mà Âu Dương Thụy yêu nhất đi, tôi sẽ cho gia đình ba người nhà cậu xuống đó gặp nhau.”
Tư Mã Niệm Tổ nói xong chỉa súng về phía đầu Hạ Tịch Nguyệt.
"Không cần."
Đột nhiên Quan Huệ Nghiên vọt ra.
“Sao cô lại ra đây, cút đi, chuyện của tôi còn chưa tới lượt cô nhúng tay vào.” Tư Mã Niệm Tổ đẩy Quan Huệ Nghiên sang một bên quát lớn.
Bắc Minh nhắm chuẩn xác thời gian lấy ra một khẩu súng mini nhắm vào Tư Mã Niệm Tổ. Quan Huệ Nghiên thấy Bắc Minh muốn bắn Tư Mã Niệm Tổ lập tức đẩy hắn ra.
"Cẩn thận."
"A ——."
Đạn xuyên qua lồng ngực quan huệ nghiên.
"Không ——, huệ nghiên."
Tư Mã Niệm Tổ chứng kiến Quan Huệ Nghiên ngã xuống đất, trong nháy mắt đó hắn biết mình đã yêu ai. Vứt súng trong tay, hắn ôm Quan Huệ Nghiên vào trong ngực đau lòng nói:
“Làm sao em lại ngốc như vậy, sao lại làm vậy?” Tư Mã Niệm Tổ khổ sở nói.
"Ha ha ~, bởi vì em yêu anh, cho dù em biết anh chỉ nhớ đến chị em, có lúc em vô cùng ghen tị với chị, tại sao có được toàn bộ tình yêu của anh.”
Quan Huệ Nghiên hướng về phía Tư Mã Niệm Tổ, giọng đứt quãng.
“Huệ Nghiên, đừng nói nữa. Anh đưa em đi bệnh viện.” Tư Mã đọc tổ lo lắng nói.
"Không, anh hãy nghe em nói hết."
Quan Huệ Nghiên cầm lấy tay của Tư Mã Niệm Tổ nói: “Những lời này em đã cất sâu trong lòng chưa bao giờ nói ra. Tổ, em yêu anh. Từ lúc 5 tuổi , anh cứu em em đã yêu anh. HÔm nay coi như là em trả cho anh một mạng này.”
ANh có thể đồng ý với em bỏ qua cho họ không? Em hi vọng anh có thể buông tay chuyện năm đó, bởi vì anh chưa từng sống vui vẻ, em hi vọng anh có thể vui vẻ, nên buông tay thôi anh.”
Quan Huệ Nghiên gian nan nói, nghe được những lời này Tư Mã Niệm Tổ rơi nước mắt.
Hắn lập tức đồng ý: “Được, anh đồng ý, chỉ cần em mạnh khỏe, đừng nói chỉ một yêu cầu này, dù là ngàn điều anh cũng đồng ý.”
"Ha ha ha ~, hôm nay em rất vui, vì A Tổ anh đã rơi nước mắt vì em.”
Mặc dù thân thể đau đớn nhưng lòng Quan Huệ Nghiên rất vui vẻ.
“Em đừng nói nữa, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.”
“Mình đi theo cậu, mang cô ấy đến bệnh viện của mình đi.”
Tư Đồ Triệt tránh khẩu súng sau đó đi tới trước mặt Quan Huệ Nghiên nói với Tư Mã Niệm Tổ. Sau đó T