
ng Thụy liền cắt đứt hệ thống định vị, bởi vì đã không cần nghe thêm nữa.
Nghe được Hạ Tịch Nguyệt nói như vậy, trong lòng Cổ Tây rất đau, tức giận nói :
"Nếu như vậy, giữa chúng ta còn có gì để nói nữa."
‘ Tại sao? Tại sao không phả là anh? Có phải chỉ cần Âu Dương Thụy biến mất, cô sẽ yêu anh.’ CổTây không tiếng động nói, liền đứng lên, xoay người bỏ đi.
Thấy Cổ Tây rời khỏi, Hạ Tịch Nguyệt ở phía sau hô to:
"Bởi vì mình coi cậu là bạn nên mới phải nói rõ với cậu, hy vọng cậu hiểu và tìm được người tâm đầu ý hợp với mình, đừng làm mình thất vọng"
Nghe được lời vừa rồi của Hạ Tịch Nguyệt, Cổ Tây dừng bước, nhưng không hề quay đầu, trong lòng nên tiếng đáp lại :
"Thật xin lỗi A Nguyệt, mình nhất định muốn làm cho cậu thất vọng."
Sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
"Cổ Tây, cậu ngàn vạn đừng để cho mình thất vọng a." Nhìn Cổ Tây đã đi xa , Hạ Tịch Nguyệt lầm bầm nói.
Sau khi Cổ Tây rờ đi, Hạ Tịch Nguyệt ở trên ghế trầm mặc một hồi, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì.Lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Bắc Minh. Ngày đó ở trong bệnh viện Hạ Tịch Nguyệt đã lấy số điện thoại của Bắc Minh. Bấm điện thoại, Hạ Tịch Nguyệt lập tức nói:
"Bắc Minh, tôi đang ở quán cà phê gần trường học, mau qua đây đón tôi."
"Dạ, phu nhân."
Bắc Minh cúp điện thoại liền lập tức lái chiếc xe thể thao số lượng có hạn tới đây. Dừng lại xe liền nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt đang đứng đợi, xuống xe liền tôn kính gọi:
"Phu nhân."
"Bắc Minh, Âu Dương Thụy vẫn luôn phái người bảo vệ tôi, hãy cắt đuôi bọn họ."
Bởi vì Hạ Tịch Nguyệt chỉ cảm thấy có người bảo vệ cô, nhưng cũng không biết bọn họ ở nơi nào.
"Không thành vấn đề phu nhân."
Bắc Minh tự tin nói, đều là người trong bang, nhưng hắn là hết sức quen thuộc với chiêu thức theo dõi của bọn họ. Bắc Minh mở cửa xe , vui mừng hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt nói:
"Phu nhân, mời lên xe."
Đem hộ vệ bỏ rơi ở phía sau, Bắc Minh lấy điện thoại di động ra gọi cho thủ lĩnh nhóm hộ vệ. Hộ vệ theo dõi Hạ Tịch Nguyệt bị vứt sạch, không có thấy rõ là người của bọn họ, vừa định gọi điện thoại cho Âu Dương Thụy , liền nhận được điện thoại của Bắc Minh :
"Anh Minh?"
Thủ lĩnh nhóm hộ vệ lên tiếng.
"Ừ, phu nhân là tôi đón đi. Phu nhân có chút chuyện riêng muốn tự mình xử lý, cho nên không hy vọng các cậu đi theo."
Bắc Minh giọng không thể thương lượng nói.
"Nhưng Môn chủ . . . . . . ."
Hộ vệ thủ lĩnh khổ sở nói.
"Các cậu chỉ cần không nói cho Môn chủ là được. Nếu như các cậu nói cho Môn chủ cũng không tránh được sẽ bị trừng phạt. Hiện tại không nói cho Môn chủ, Môn chủ cũng sẽ không biết.
Nếu như các cậu đã đắc tội với tôi, chắc các cậu cũng biết hậu quả. Lại nói, phu nhân xong việc sẽ về nhà , tuyệt đối sẽ không gây khó khăn cho các cậu."
Bắc Minh lên giọng uy hiếp.
"Cái này, chúng ta đã hiểu rồi, anh Minh."
Hộ vệ thủ lĩnh nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nghe theo đề nghị Bắc Minh. Bởi vì nếu như bị Âu Dương Thụy biết bọn họ mất dấu của phu nhân , nhất định sẽ bị trừng phạt. Mà không nói Môn chủ cũng sẽ không biết, phu nhân đến thời gian cũng sẽ về nhà. Như vậy cũng không bị môn chủ trừng phạt,cũng không đắc tội Bắc Minh. Hắn đương nhiên sẽ chọn lựa ý kiến Bắc Minh. Bắc Minh vui mừng nói với Hạ Tịch Nguyệt:
"Phu nhân, chúng ta trực tiếp đi tới Ám Dạ sao?"
"Dĩ nhiên."
Vừa nghĩ tới mình có thể đi tới nơi này, Hạ Tịch Nguyệt liền không kìm được hưng phấn. Bắc Minh rất nhanh liền cùng Hạ Tịch Nguyệt cùng nhau trở lại Ám Dạ, dọc đường đi đều thông suốt không gặp trở ngại gì.
"Phu nhân, cô đã đến rồi."
Hạ Tịch Nguyệt vừa xuống xe, Đông Phong liền tôn kính chào.
"Ân."
Hạ Tịch Nguyệt đơn giản đáp lại một tiếng.
"Vậy chúng ta bây giờ liền đi trụ sở huấn luyện xem một cái thôi."
Đông Phong hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt nói.
"Tốt."
Hạ Tịch Nguyệt vui mừng trả lời. Đi tới phòng dưới lòng đất, Hạ Tịch Nguyệt liền nhìn thấy các huynh đệ đang được huấn luyện. Có đánh bao cát, có hai người đánh nhau. . . . . . , khiến Hạ Tịch Nguyệt nhìn hoa cả mắt.
"Phu nhân, mời sang bên này."
Đông Phong chỉ vào một hướng. Sau đó cả ba người đi tới bên cạnh thang máy, Đông Phong ấn thang máy, ba người liền lập tức đến lầu 1. Vừa lên lầu Hạ Tịch Nguyệt liền bị cảnh trước mắt làm cho ngạc nhiên. Nơi này rất rộng rãi, tất cả trên tường có để nhiều loại súng ống. Bắc Minh tùy tiện cầm lên một khẩu súng lục,
"Phanh —— phanh ——."
Bắc Minh hướng cái bia đối diện bắn hai phát.
"Khẩu súng này là M4A1: điều khiển đơn giản, dễ dàng sử dụng, uy lực giống như nhau, tốc độ khá ổn."
Lại nâng một cây súng lục khác lên,
"Phanh —— phanh ——."
Hướng cái bia đối diện bắn hai phát, liền lập tức nói:
"Đây là khẩu AK49 có chút uy lực lớn, xạ kích tốc độ cực nhanh, độ chuẩn xác giống như nhau, nhưng là lực đàn hồi lớn nên họng thương nhảy rất ngiêm trọng."
Lại nâng một thanh súng trường lên, liền mở ba phát, giọng khen ngợi:
"QBZ95 một thanh thượng hạng súng trường, uy lực lớn, ổn, nhẹ, chính xác."
Buông súng trong tay xuống , Bắc Minh nhìn Hạ Tịch Nguyệt nói thật:
"Phu nhân, nếu như phu nhân nghĩ học tập súng lục, t