
ẳng Trình Hiểu
Quân, “Cậu ấy cũng rất đáng yêu! Tôi thực sự rất thích cái tính ngang ngược,
hung dữ của cậu ấy, cái tính nóng giận thất thường của cậu ấy làm cho tôi thấy
rất chân thật, rất tự do, tôi chính là thích một Quân Quân cá tính như vậy.”
Trình Hiểu Quân thụt lùi từng bước, đúng vậy, Bành Hạo nói rất
đúng, người mới quen thì thấy Quân Quân ngang ngược tùy hứng, nhưng lâu dần sẽ
bị cái tính cách ngang ngược tùy hứng mà ngay thẳng của Quân Quân hấp dẫn mà sẵn
lòng làm bạn với cậu ấy. Nhưng mà cho tới nay, số người có thể chịu được tính
tình Quân Quân đến mức bị cô hấp dẫn, anh chỉ biết có Lương Âm… Nhưng mà người
trước mặt này, dường như cũng thấy rõ được sự ngay thẳng và chân thành đằng sau
vẻ ngang ngược tùy hứng của Quân Quân… Nếu cậu ta cũng biết vậy chẳng phải chứng
minh cậu ta cùng Quân Quân… Không thể! Trình Hiểu Quân tự an ủi mình như vậy,
không ai có thể vô điều kiện chấp nhận toàn bộ con người Quân Quân, hơn nữa
Quân Quân không chỉ là đơn giản ngang ngược tùy hứng như vậy… Bành Hạo, cậu vẫn
chưa hiểu hết Quân Quân đâu…
“Cho
dù cậu có đang hẹn hò với Quân Quân đi nữa thì…” Trình Hiểu Quân kiên định nói:
“Tôi vẫn không từ bỏ!” để xem ai mới là người có thể đi đến cùng.
“Chuyện
của chúng ta và Quân Quân, tôi cũng sẽ chống mắt chờ xem!” Bành Hạo cũng không
yếu thế. Lần này giao chiến là tôi thắng, lần sau tôi cũng sẽ không thua, bởi
vì hiện tại người đứng bên cạnh Trần Hiểu Quân là tôi, Bành Hạo!
Sau cuộc gặp gỡ với Bành Hạo, Trình Hiểu Quân trở lại ký túc
xá cũng không quan tâm đến việc bị Triệu Bân tra hỏi, nằm gục lên giường nhắm mắt
tự hỏi. Quân Quân rốt cuộc là nghĩ như vậy, vì sao lại đột nhiên hẹn hò với
Bành Hạo, quyết định này rất đột ngột, không có khả năng là do Quân Quân đã
hoàn toàn hiểu được tình yêu là gì, vậy thì do cái gì? Hay là do ấm đầu lên nhất
thời xúc động hoặc tò mò? Hoàn toàn có khả năng! Trình Hiểu Quân đem toàn bộ
chuyện Trần Hiểu Quân làm từ nhỏ đến lớn cùng với hiểu biết của anh đối với cô
ra nghĩ kỹ lại một lần, cảm thấy rất có khả năng là Trần Hiểu Quân xúc động và
hồ đồ mới có thể hẹn hò với Bành Hạo. Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, anh vẫn muốn
đi xác minh, xác nhận Quân Quân không phải… không phải thật sự thích Bành Hạo…
Ngày hôm sau Trình Hiểu Quân đến sân thể dục mà Trần Hiểu
Quân thường xuyên tập luyện, Trần Hiểu Quân vẫn còn đang tập, anh an vị ở một
bên chờ, anh cũng quan sát thấy Bành Hạo không có ở trong này. Không biết nhìn
bao lâu thì Trần Hiểu Quân cũng tập xong, Trình Hiểu Quân chuẩn bị đi qua tìm
Trần Hiểu Quân, nhưng anh lại chậm một bước, có người đã vọt lên trước anh đưa
tay kéo Trần Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân đầu tiên là sửng sốt, một giây sau liền
mỉm cười chấp nhận. Trình Hiểu Quân ở phía sau nhìn bóng hai người đã khuất xa,
đột nhiên cảm thấy… sợ hãi, sợ hãi nụ cười ôn nhu vừa mới xuất hiện trên mặt Trần
Hiểu Quân… Cô, chưa từng cười với anh như vậy… Chẳng lẽ…?
Trình Hiểu Quân không dám nghĩ tiếp, nhưng bây giờ anh không
có dũng khí bước lên phía trước đuổi theo bóng dáng mà anh hằng mong ngóng.
Trình Hiểu Quân tê tái ngồi bất động nhìn về hướng Trần Hiểu Quân đã đi xa, di
động kêu rất nhiều lần anh cũng không nghe thấy…
Đến khi trời tối mịt nhìn không thấy bóng người thì Trình Hiểu
Quân mới mỏi mệt đứng lên rời khỏi sân thể dục, không biết có phải bởi vì vẫn
luôn luôn nghĩ đến Trần Hiểu Quân hay không mà lúc Trình Hiểu Quân dừng bước ngẩng
đầu lên lại thấy ký túc xá của Trần Hiểu Quân…
Nếu đã đến đây rồi, vậy cứ chờ Quân Quân về rồi hỏi cậu ấy một
chút… Trình Hiểu Quân đứng dưới tán cây đại thụ ở ngoài cửa ký túc xá, ngọn đèn
mờ mịt chiếu không rõ mặt anh lại có thể để cho anh thấy rõ ràng phía trước…
Hai người…
Trần Hiểu Quân cùng Bành Hạo buổi tối cơm nước xong thì đi
xem phim, một bộ phim tình yêu cũ rích không có gì đặc biệt hấp dẫn, có lẽ Bành
Hạo cũng không thích, sau khi bộ phim kết thúc hai người cùng đi bộ về. Bành Hạo
đưa Trần Hiểu Quân đến dưới lầu ký túc xá vẫn không chịu buông tay, do dự chạm
trán vào trán Trần Hiểu Quân rồi mới buông ra, nhìn sắc mặt Trần Hiểu Quân ửng
đỏ thì vừa lòng rời đi.
Cảnh tượng này như đâm vào tim Trình Hiểu Quân, bàn tay anh
đặt ở trên thân cây như muốn nhổ hết cả lớp vỏ cây đáng giận kia xuống… Đang
lúc Trần Hiểu Quân đi vào, anh vẫn tận lực giữ bình tĩnh đứng ở trước mặt cô.
“Quân
Quân…”
Trần Hiểu Quân thiếu chút nữa bị giọng nói đột nhiên xuất hiện
này dọa đến suýt hét lên: “Cậu… Quỷ đáng ghét, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ
đang đợi cậu…” Trình Hiểu Quân nhìn Trần Hiểu Quân bằng ánh mắt thật sâu rồi
nói.
Trần Hiểu Quân bị ánh mắt thâm trầm của Trình Hiểu Quân làm
cho nói chuyện cũng không lưu loát: “Chờ tôi… Chờ tôi làm gì?”
Trình Hiểu Quân im lặng thật lâu rồi mới chậm rãi nói: “Quân
Quân… Cậu, yêu ư?”
“Tôi…”
Trần Hiểu Quân rất muốn nói là phải nhưng không biết vì sao lại không mở miệng
được, cô cảm thấy mình đúng là đang hẹn hò cùng Bành Hạo, nhưng còn thích hay
xa hơn là yêu thì cô cũng không rõ ràng, “Cậu biết rồi còn hỏi làm gì.