
đã cao, người......” Quan môi quỳ gối trước điện Hưng Khánh cung, nước miếng tung bay.
Hai vị quan môi khác cũng đang quỳ trên mặt đất.
“Đều lấy hết đi.”
“Vương gia, cái này là hôn thư của công bộ Thượng Thư, Trấn Quốc công, tả Kim Ngô Vệ viết đến. Chỉ cần ngài nguyện ý nhận lấy một phong, hay nhận lấy hết, ác vị cô nương đều nguyện ý gả vào Nghi Vương phủ, chúng ta đã vì Vương gia chuẩn bị một hôn lễ long trọng.”
“Thật sự là vất vả cho các ngươi! Người đâu, đem ba cái tên hỗn đản này đi ra ngoài đánh cho ta.” Trên mặt hắn đã đen thành một mảnh.
“Vương gia, triều đại còn chưa có tiền lệ Vương gia đã qua tuổi ba mươi, mà chưa có lấy vợ.” Quan môi mạo hiểm mồ hôi lạnh nói.
“A, đừng đánh đừng đánh, Vương gia, ty chức biết sai rồi.” Quan môi bị thị vệ đánh cho nảy lên ai ai kêu.
Một vệt đỏ hiện lên, hôn thư trên tay quan môi bị người lấy đi.
“Vương gia, mời người nhận lấy hôn thư.” Cô Sương giơ hôn thư lên cao, hai đầu gối quỳ xuống tảng đá lạnh lùng.
Cuồng phong gào thét, mây đen dầy đặc, ẩn ẩn có tia chớp xẹt qua.
“Đứng lên!” Hắn trầm thấp quát.
“Thỉnh Vương gia nhận lấy hôn thư.” Nàng một chút cũng không đồng ý.
Hắn muốn nàng, mà nàng, lại muốn đưa hôn thư cho hắn, giao hắn cho nữ nhân khác.
Máu chảy đầm đìa, mang theo đau thương vì bị đấu tranh.
Hắn không rõ, vì sao nàng lại muốn bắt buộc hắn như vậy?
Nàng đau lòng vì chính mình không thể không thương hắn.
Song phương cũng không thể thỏa hiệp.
Hết thảy giống nhau đều dừng lại.
Nàng quỳ trên mặt đất, trán buông xuống.
Hắn quần áo đơn bạc, lẳng lặng đứng ở giữa gió lạnh.
“Lão Vương phi đến.” Trong viện có người thông báo.
Lão Vương phi thân mặc áo khoác da chồn được chúng tỳ vây ở xung quanh, chậm rãi đi vào Hưng Khánh cung, trầm ổn nhìn nhìn đứa con sắc mặt đang khó coi.
“A Liên, đã xảy ra chuyện gì?” Lão Vương phi hỏi.
Bước nhỏ chuyển qua người bên cạnh nàng, Liên phu nhân hơi hơi khom người, sau đó một mạch nói một lần.
“Thiên Hải, nhận lấy hôn thư, đừng phụ lòng tâm ý của bà mối cùng quan môi này.” Bà nghiêm túc nói, ánh mắt ở trên người Cô Sương di chuyển. Nếu nhìn kỹ, có ngờ vực vô căn cứ, có lãnh khốc.
“Vương gia, nhận lấy hôn thư.” Cô Sương lại nói một lần nữa.
“Liên di, đem nương ta thỉnh đi vào.” Tầm mắt của Thuần Vu Thiên Hải thủy chung không rời khỏi người Cô Sương.
Nghe thấy vậy, lão Vương phi giận tái mặt. Đứa con này của nàng, chỉ cần đụng tới nữ nhân này, liền trở nên mù quáng dị thường, chuyện gì, bất luận kẻ nào cũng không ở trong đầu của hắn.
“Lão Vương phi, bên ngoài rất lạnh, vẫn là nên vào trong phòng ấm áp.” Liên phu nhân nâng lão Vương phi, dẫn nàng hướng vào bên trong mà đi.
Trước điện, hai người vẫn không tiếng một tiếng động đối lập nhau.
Gió lạnh càng thổi càng mạnh, tí tách rơi, giọt mưa như tro bụi rớt xuống.
Quần áo ướt đẫm, lại bị gió thổi qua căn bản không thể chống lạnh, lạnh vào tận xương, làm môi hai người lạnh tím lại.
“Đứng lên.”
“Thỉnh Vương gia nhận lấy hôn thư.” Nàng đã lạnh cóng nhưng lại không hề có một tia dao động.
Gió thảm mưa sầu, làm người buồn bực trầm mặc.
“Từng người các nàng đều là Vương phi đã được chọn lựa kỹ. Sau khi gặp qua Vương gia, đều đối với ngài ái mộ, Vương gia hiện tại còn do dự cái gì?”
Mưa chậm rãi biến thành tuyết rơi, trên mặt đất hơn một tầng màu trắng nhấp nhô.
Hơi thở của hắn biến thành sương, cắn răng nói: “Ta sẽ không chịu nhận. Đứng lên.”
Giơ cánh tay cùng hôn thư hồng lên cao, dính những bông tuyết trong suốt.
“Người không tiếp nhận, thần sẽ không đứng lên.” Hắn không thể lại lưu đày bản thân, hắn cần đi lên lên con đường mà Vương gia phải đi, mà không phải vì nàng mà dừng lại ở tại chỗ.
“Được! Ta đây ngay tại nơi này chờ, đợi cho nàng đứng lên mới thôi.”
“Vương gia, xin bảo trọng!”
“Vương gia! Thân thể quan trọng hơn.”
Bọn hạ nhân đều quỳ gối, vây quanh hai người quỳ một vòng.
Lúc này, cho dù là trời sụp đất nứt, hai người cũng sẽ không buông tha, đều tự kiên trì.
Bông tuyết rơi xuống, lượn một vòng ở trong trời đất bay lả tả. Một lúc lâu sau, ranh giới giữa trời và đất đã bị chìm ngập trong sắc trắng tinh khôi.
Phía trên Long hồ là một mảnh sương mù mênh mông, tiếng chuông chùa từ xa xa quanh quẩn trên bầu trời thành Trường An.
Bọn họ ai cũng không nghĩ tới đối phương sẽ thỏa hiệp.
Buông tay ra, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nàng. Thân ảnh quỳ ở trên tuyết làm cho hắn một trận đau lòng. Không có nàng, tâm hắn giống như bèo tấ không rễ theo gió di chuyển lên xuống, đau khổ tìm kiếm như nước lớn lên cao, cũng giống như bông tuyết này, không có trọng lực rơi vào mặt đất, chôn nhập vào trong bùn đất. Nàng đột nhiên va chạm tiến vào trong sinh mệnh của hắn, thay đổi rất nhiều chuyện. Hắn không hề cố chấp cho trí nhớ, không muốn lại ở một mình một chỗ. Tâm của hắn không còn giống như bèo tấm, mà là ấm áp bởi nhiều mầm mống yêu thương, đau đớn ở trong sự thỉnh cầu quan tâm của nàng.
Buông nàng ra, hắn lại bị đánh trở về nguyên hình.
Nàng đã rất nhiều lần cự tuyệt hắn, rất nhiều lần thương tổn hắn, cả đ