
”
“Đâu phải ai cũng to gan mặt dày như huynh.”
Giang Thần kêu oan: “Ta nào có mặt dày, ta hôn nương tử của mình thử hỏi có gì sai chứ?”
Ta đỏ mặt, không lý luận với hắn nữa, đi thẳng đến kết luận: “Tóm lại là huynh mặt dày.”
Giang Thần cười nham nhở: “Uh, ta mà mặt mỏng chỉ sợ mẫu thân mỏi mắt chờ mong cũng không có cháu nội để bế.”
Thật là ẩn ý, mà ẩn ý không hề trong sáng. Cảm giác nóng bỏng lan đến mang tai.
“Mẫu thân đã căn dặn phòng bếp làm nhiều món tẩm bổ, chẳng mấy chốc sẽ nuôi muội vừa trắng vừa tròn.” Dứt lời, hắn nhìn eo ta bằng con mắt ẩn ý, phụ họa bằng tiếng cười nham hiểm.
Ta vừa nghe liền thấy không ổn, lúc trước mặt đã tròn như cái đĩa, giờ còn tẩm bổ nữa, đến tết Trung thu thành hôn, Giang Thần ngọc thụ lâm phong, hào hoa anh tuấn. Ta đứng cạnh hắn khác nào một “bãi phân trâu” béo tròn xấu xí?
Không được! Ta vội vàng kêu thất thanh: “Muội không tẩm bổ.”
“Muội không khỏe, phải chịu khó tẩm bổ.”
Ta trợn mắt: “Muội rất khỏe, không ốm yếu chút nào.”
Giang Thần bất mãn: “Vậy tại sao muội đau bụng lâu vậy, từ ngày rời Kim Ba Cung đến nay cũng được một tháng rồi, còn giấu mọi người, tại sao muội không nghĩ cho ta.”
Nghĩ cho hắn? Lúc đầu ta không hiểu, đến khi hiểu ra thì mặt đỏ bừng, không chút lưu tình giơ chân đá vào bắp chăn hắn.
Hắn liền kêu đau, vừa xoa chân vừa nói với vẻ ấm ức: “Vợ chồng với nhau, như hai mà một, chẳng lẽ không đúng sao? Nghĩ cho ta cũng là nghĩ cho muội.” Ta thán phục vì hắn có thể nói nghiêm túc như thế, ta vừa thẹn vừa giận, đứng dậy liền đẩy hắn ra khỏi phòng.
Giang Thần vịn cửa, ngoái đầu nhìn lại cười híp mắt mà nói: “Vợ chồng tuy hai mà một, chẳng lẽ không đúng sao?”
Ta dùng sức đẩy hắn, vội vàng đóng cửa khóa trái, hắn dám cậy là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của ta mà ăn nói càng ngày càng càn rỡ, sau này thành thân, chẳng phải càng thêm càn rỡ càng thêm đùa bỡn? Chỉ sợ tương lai ngày nào cũng đỏ mặt vì bị hắn trêu chọc, nghĩ đến đó mà ta rầu cả người.
Giang Thần đi rồi, ta lén đến phòng sư phụ.
Sư phụ nhìn thấy ta, cúi đầu nói nhỏ: “Tiểu Mạt, màn giường dày, ta không nhìn thấy gì hết.”
Ta nhìn sư phụ đỏ mặt, rõ ràng người giấu đầu hở đuôi, nếu không thấy gì, tại sao lại luống cuống đến mức ngã đập vào trán chứ?
Ta xấu hổ cúi đầu, thì thầm: “Sư phụ, theo tình hình tối nay, người bảo phải làm gì tiếp theo?”
Sắc mặt sư phụ khôi phục vẻ bình thường, nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: “Ngày mai lại đến cửa hàng ‘Không thể không mua’.”
“Á, người vẫn dám gặp Cố tẩu sao?” Xem ra vì muốn tìm mẫu thân, sư phụ bất chấp mọi giá.
Sư phụ nhướng mày, gật đầu nói: “Thích phu nhân đã nói một câu rất quan trọng, Cố tẩu nói không có việc gì tức là không có việc gì, như thế khẳng định, Cố tẩu chắc chắn là người của mẫu thân con. Vì thế, Cố tẩu nói không có việc gì, Thích phu nhân liền vui mừng yên tâm. Bởi lẽ đó, trước mắt, Cố tẩu chính là nhân vật mấu chốt, chỉ cần tập trung chú ý, nhất định có thể tìm được tung tích của mẫu thân con.”
Đột nhiên lòng ta nảy ra một ý nghĩ, “Sư phụ, Cố tẩu… liệu có thể là mẫu thân không?" Lúc Viễn Chiếu đại sư được các đại môn phái giang hồ cùng đề cử là minh chủ võ lâm, Thạch Cảnh hưng phấn còn hơn mình được làm minh chủ võ lâm.
Chưởng môn các đại môn phái và võ lâm cao thủ ngồi chật sảnh đường, Vân Tri Thị và Thích Xung cũng mặc thường phục đến chúc mừng. Nếu bàn về võ công, ba người bọn họ chưa chắc đã là cao thủ hàng đầu đương thời, nhưng bởi vì Nam chinh Bắc chiến uy danh lan xa, tiếng tăm vang dội hơn các giang hồ nhân sĩ khác rất nhiều, dân thường nhắc đến bọn họ cũng thán phục hết lời.
Trong tiệc, Chưởng môn phái Thanh Thành uống hơi quá chén, thấy Vân Tri Thị và Viễn Chiếu đại sư tướng mạo có vài phần giống nhau, lại trò chuyện hợp lời, liền đề nghị Vân Tri Thị và Viễn Chiếu đại sư kết bái làm huynh đệ, Thạch Cảnh nghe thế suýt thì sặc rượu, hắn liều mạng nháy mắt ra hiệu với ông cậu, đáng tiếc, lão nhân gia bận xã giao, không nhận ra ánh mắt lo lắng của hắn.
Vân Tri Phi ngồi bên cạnh nháy mắt ra hiệu, cười đến híp mắt.
Thạch Cảnh đỏ mặt khó chịu rời tiệc, ôm một bụng tâm trạng đi ra sau núi. Trong Tiêu Dao môn, hắn và Vân Tri Phi, Giang Thụy Dương tương đối hợp tính, ba người tình như huynh đệ. Nếu cậu kết bái huynh đệ với Vân Tri Thị, vậy sau này hắn phải gọi Vân Tri Phi là gì? Cậu trẻ sao? . . . . . Hắn vò đầu bứt tóc.
“Này, Thạch Cảnh!”
Thạch Cảnh quay đầu lại, Vân Tri Phi và Giang Thụy Dương cũng đã rời tiệc, đang cười tít đi đến.
Vân Tri Phi ôm tay, hào hứng nói: “Sư đệ, sau này gọi ta là cậu trẻ nhé. Ha ha.”
Giang Thụy Dương cũng cười hì hì nói: “Vân Tri Phi gọi ta là Đại ca, xem ra cũng được thơm lây, ha ha.”
Thạch Cảnh đỏ mặt dậm chân: “Giang Thụy Dương, được lắm, cả huynh cũng chèn ép đệ, hừ!”
Hai người kia cùng cười gian xảo, thật ra Viễn Chiếu đại sư không kết bái với Vân Tri Thị, là bọn họ rảnh rỗi tìm Thạch Cảnh để trêu, đơn giản là trêu Thạch Cảnh rất thú vị, có lúc thông minh ít ai bằng, có lúc lại thật thà ngây thơ đến khó tin!
Đột nhiên phía sau có người gọi “Thạch Cảnh”, giọng nói lảnh lót k