Polly po-cket
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323632

Bình chọn: 7.00/10/363 lượt.

hủ hải phận lập được vô vàn công lao, tương lai không chừng Hoàng thượng nhất thời cao hứng có thể chỉ hôn cho Vân Châu, ban một Quận chúa Công chúa gì đó. Còn ta? Thân thế không rõ, không xu dính túi. Không trách được khi ta nói chọn Vân Châu, sư phụ lại nhắc đến bốn chữ “môn đăng hộ đối”, lúc đấy ta vì quá phấn khởi, quên hết mấy chuyện này, giờ nhớ ra thật là đũa mốc đòi chòi mâm son.

Ta ấp úng hỏi: “Vân Châu trả lời sư phụ thế nào, em biết không?”

Tiểu Hà Bao rụt rè nói: “Em nghe nói, Vân công tử chưa nói được hay không được, chỉ buồn bực một mình uống rượu trong phòng.”

Đầu ta lập tức hiện lên gương mặt đau khổ của hắn, buồn bực đau thương. Ta thở dài sâu kín, xem ra, hắn làm thế là mượn rượu tiêu sầu.

Ta sửa sang lại trang phục, tính đi an ủi Vân sư huynh.

Đêm xuân, trăng thanh gió mát, đúng là thời điểm tuyệt vời để làm chuyện hoa tiền nguyện hạ (chuyện hẹn hò), ta cô đơn chiếc bóng đi đến phòng Vân Châu, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu, có lẽ là Tây Phong Liệt mà sư phụ thích nhất. Rượu này là ta mua cho sư phụ, rượu đúng như tên, tính liệt lại cay độc, ta ngửi cũng thấy say. Chắc là đau đớn sâu sắc lắm, mới có thể tự ngược như thế, lòng ta tràn ngập cảm giác tội lỗi.

Tục ngữ nói “nữ truy nam cách tầng sa”, xem ra, đến trường hợp của ta thì là vải sắt rồi.

Ta hít sâu một hơi, đẩy cửa, nhìn Vân Châu, thấp giọng gọi một tiếng “Ca ca”.

Hắn đưa mắt nhìn ta, có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng dường như không đau khổ như ta tưởng tượng, xem ra, đàn ông và phụ nữ thật khác nhau, ta và Tiểu Hà Bao mà mất hứng là thể hiện ra mặt luôn. Hắn thì thần sắc như thường, có hơi men vào càng thêm tuấn tú, ánh mắt cũng như phủ một tầng mây, cất giấu sự êm dịu sâu thẳm rung động lòng người.

Ta cố lấy dũng khí nói: “Về chuyện kia, muội chỉ thuận mồm nói với sư phụ thế, không có ý ép buộc ca ca phải đồng ý, ca ca đừng thương tâm. Coi như muội chưa từng nói gì.”

Ta vội vã nói xong, vội vã quay đầu rời đi. Đột nhiên, tay bị hắn kéo lại.

Ta ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt của hắn đã khôi phục sự trong trẻo bình thường, sắc mặt hình như trở nên nặng nề. Ta cảm thấy hắn lúc này không giống say.

Hắn khẽ nhíu mày: “Muội chỉ thuận miệng?”

Ta thấy hắn có vẻ không vui, vội nói: “Đúng vậy, ca ca đừng để trong lòng, muội chỉ đùa thôi.”

“Chỉ đùa?”

Ta sợ hãi gật đầu: “Đúng… đúng thế.”

Hắn ngây ngốc, những ngón tay đang nắm cổ tay ta dần buông ra. Một hồi lâu sau mới trầm giọng nói: “Sau này phải nghiêm túc hơn, đấy không phải chuyện có thể thuận miệng nói ra rồi lại thuận miệng thu hồi.”

“Vâng, là muội nhất thời xúc động.”

Hắn nắm chặt một chén rượu trên bàn, trầm giọng nói: “Muội cũng không còn nhỏ, mười lăm tuổi, vậy mà dám mang chuyện đại sự này ra làm trò đùa. Thật sự khiến người khác phải bội phục.”

Ta bị nghẹn nói không ra lời, dù hắn bình thường lạnh lùng, nhưng trước giờ luôn bình thản, chưa từng dùng lời nói làm tổn thương người khác, lại càng không nói nặng bao giờ, hôm nay trách móc ta nặng nề như thế, có thể đã bị tổn thương sâu sắc, ta thật là nghiệp chướng nặng nề.

Đối mặt với dung nhan phong thần tuấn lãng như ngọc của hắn, ta xấu hổ không thôi, chính mình nhất thời hồ đồ, lại định nhúng chàm tiên nhân như hắn, ta thầm quyết định, tương lai có cơ hội, ta sẽ làm bà mối cho Vân Châu, tìm một cô nương như tiên nữ đến sánh đôi với hắn. Từ sau khi ta nhất thời hồ đồ đòi “ngắt” cành hoa Vân Châu sư huynh, các sư huynh trong Tiêu Dao Môn vội vàng kính nhi viễn chi với ta, chỉ sợ bản thân thành “cành hoa thứ hai”. Ta có chút phiền muộn, lòng tự tin sa sút như mặt trời xuống núi.

Sư phụ thấy ta u uất không có tinh thần, liền bảo Hà Tiểu Nhạc sư huynh và Triệu Dạ Bạch sư huynh dẫn ta xuống núi giải sầu.

Hai vị sư huynh này chuyên lo thu mua cho Tiêu Dao Môn, ngóc nghách trong thành bọn họ nắm rõ như lòng bàn tay. Sư phụ bảo bọn họ đưa ta đến chỗ nào vui vẻ giải sầu, kết quả, bọn họ dẫn ta tới chỗ bọn họ cho rằng “vui vẻ”.

Chỗ đó có tên là Ngọc Vũ Thanh Hoan Viên.

Ta vừa nghe tên này liền kinh ngạc! Không biết nơi này thanh nhã cao quý đến mức nào. Lo lắng không biết bộ quần áo này liệu có thích hợp để bước vào nơi thanh tao lịch sự đấy không?

Khi ta đến mới nhận ra, chỗ đấy là một cái lồng hấp nóng ngùn ngụt, vô số tiết mục dân gian. Trong vườn rải rác những quán ăn, trà lâu, rạp hát, quầy điểm tâm, còn có một thanh lâu, tên là Ôn Nhu Hương!

Ngọc Vũ Thanh Hoan Viên nhộn nhịp sầm uất, Ôn Nhu Hương lại sống sắc sinh hương, vì lẽ đó gần như cả vườn toàn là đàn ông.

Giữa một vườn đàn ông, ta như một đóa hoa lẻ loi.

Ta cúi đầu sợ sệt đi theo Hà Tiểu Nhạc sư huynh vào một gian trà lâu, thầm cảm thấy may mắn vì các sư huynh chọn một địa phương tương đối cao thu xếp cho ta.

Hà Tiểu Nhạc sư huynh tỏ vẻ đại gia với tiểu nhị: “Tiểu nhị, mang cho ta trà Long Tỉnh loại tốt nhất, điểm tâm loại tốt nhất.”

Ta hoảng sợ vội lên tiếng can ngăn: “Sư huynh, bình thường là được rồi.”

Hà Tiểu Nhạc vỗ vỗ túi tiền nói: “Sư phụ đưa tiền riêng, tiểu Mạt muội yên tâm hưởng thụ đi.”

Ta âm thầm cảm động, sư phụ đối với ta đúng là tốt không