Old school Swatch Watches
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323743

Bình chọn: 10.00/10/374 lượt.

điều, ta không có gia đình, cũng không có người luyện cùng. Suy ra, kiếm phổ này vào tay ta cũng vô dụng.

Ta miễn cưỡng nói: “Sư phụ, con không có mục đích vô địch thiên hạ, kiếm phổ này người giữ đi.”

Sư phụ vội nói: “Đây là đồ của con, con cầm đi. Lúc nào rỗi rãi tập luyện một chút, nói không chừng tương lai lại có chỗ dùng.”

Ta không muốn giữ, nhưng sư phụ cứ một mực bắt ta cầm về. Ta suy nghĩ một chút, đây là kiếm phổ cho nữ, sư phụ cầm cũng vô dụng, vì vậy buồn bã ỉu xìu cất vào trong lòng.

“Tiểu Mạt.” Sư phụ dịu dàng gọi ta một tiếng, xoa đầu ta. Ta kinh ngạc, từ khi ta mười hai tuổi, sư phụ không hề có động tác thân mật với ta như thế nữa, hôm nay là sao đây, ánh mắt cũng khác hẳn mọi khi, ta thật sự không hiểu.

Sư phụ thấp giọng thở dài: “Tiểu Mạt, ngàn vạn lần đừng nói cho bất cứ kẻ nào chuyện con có kiếm phổ, phải cất cho kỹ. Món đồ này, vừa là bảo bối hiếm có vừa là mầm mống tai họa.”

Đạo lý đấy ta biết, chuyện gì cũng có hơn có thiệt, có được nó cũng là lúc gánh vác cái nguy hiểm đi kèm với nó, chẳng có chuyện gì chỉ lợi không hại. Nếu coi nó hơn cả tính mạng, nó là mầm mống tai hoạ, nếu chỉ coi nó như một quyển sách bình thường, lúc cần gấp lấy nó ra làm giấy vệ sinh cũng được.

Ta trở lại phòng mình, ngồi một hồi mới nghĩ ra, ta vốn định mang khóa vàng tặng Giang Thần, thoáng cái đã quên.

Ta cầm khóa vàng bình an đến tiền viện, vì đề phòng có sư huynh nhanh nhẹn dũng mãnh nào giống như Thất sư thúc, ta cố ý gõ cửa.

Hà Tiểu Nhạc sư huynh chạy tới mở cửa, nhìn thấy là ta, hắn ngẩn người: “Vân Mạt, từ khi nào muội xa cách khách sáo với chúng ta như thế, đến chỗ chúng ta cũng phải gõ cửa!”

Chẳng lẽ trước kia ta đi đến đâu cũng nghênh ngang tùy tiện? Ta cười khúc khích hai tiếng, đi thẳng đến trước cửa phòng Giang Thần, gõ cửa hai tiếng.

Cửa mở ra, ánh sáng trong phòng làm ta lóa mắt, chói mắt hơn là, Giang Thần chỉ mặc áo ngủ! Hơn nữa, nút thắt lỏng lẻo, phơi bày non nửa bộ ngực. Vóc người hắn cao ráo, chỗ da thịt phơi bày vừa vặn ngang tầm mắt ta, ánh đèn sáng tỏ, da hắn chẳng đen, phần da thịt kia không thể hòa cùng bóng tối, bị ta trông thấy không sót chút gì.

Đầu ta mê man, thế này… thế này là ta quấy rối hắn hay hắn quấy rối ta? Hay là quấy rối lẫn nhau? Trong nỗi kinh hoàng, ta quên sạch những điều cần nói, chuyện tới để trả lễ cũng quên, đỏ bừng tận mang tai ta vội vã quay đầu đi.

Hắn ở sau lưng ta hô một tiếng: “Tiểu Mạt muội tìm ta có việc gì sao?”

Đêm khuya thanh vắng, câu này hắn nói nghe du dương lạ lùng, còn ngân nga cảm xúc như tiếng vọng lại của hang núi. Tai ta càng nóng hơn, vội vã nhìn xung quanh một phen. Phòng của mấy sư huynh vốn đã tắt đèn giờ lại rục rịch lên đèn, còn có tiếng lạch cạch mở cửa sổ, xem ra chỉ còn thiếu những ánh nhìn kín đáo thôi, ta âm thầm hít một hơi.

“Tiểu Mạt, muội đừng đi!” Hắn lại hô một tiếng, da đầu ta tê rần, ma xui quỷ khiến thế nào lại nghe có vẻ rất tình sâu nghĩa nặng, nhất định là hắn cố ý!

Ta đỏ mặt đi vội, thiếu chút nữa va vào một người, ta ngước mắt nhìn lên, nhờ ánh trăng thấy là sư huynh Vân Châu.

Thật ra, dù không có ánh trăng, ta cũng có thể đoán ra là hắn. Bởi vì trong Tiêu Dao môn, hắn và Giang Thần cao nhất, ta chỉ đứng đến vai hai người.

Ta bối rối kêu một tiếng “Ca ca”.

“Tiểu Mạt muội đừng vội, ta mặc quần áo rồi ra ngay.” Sau lưng lại truyền đến giọng nói du dương xa xăm của Giang Thần một lần nữa, tha thiết như tơ. Tiếp theo ta nghe thấy mấy tiếng cười phì, các sư huynh không thể giả vờ như không nghe thấy sao?

Vân Châu yên lặng đứng sang một bên nhường đường, bình tĩnh nói rành mạch “Ta không phải ca ca của muội”, rồi sau đó đi lướt qua ta.

Ống tay áo hắn phất qua mu bàn tay ta, mát lạnh đến hụt hẫng. Ta sững sờ nhìn bóng lưng hắn khuất dần vào đêm, cảm giác áy náy gấp bội. Nhất định là hắn bị ta làm tổn thương rất sâu sắc, ngay cả ca ca cũng không chịu làm. Ta phải nhanh đền bù sai lầm mới được, nhưng đi đâu tìm được tiên nữ như hoa như ngọc? Tiêu Dao môn ngoài ta cũng chỉ có Tiểu Hà Bao, không có bột làm sao gột nên hồ, không có điệu hát Hồng Nương như ta cũng chỉ biết u sầu.

Ta về đến phòng còn chưa ngồi ấm chỗ, Giang Thần đã đến. Quả nhiên là quần áo chỉnh tề, cả thắt lưng cũng rất ngay ngắn đoan chính.

Ta nhìn hắn mà thấy rất giận, vừa rồi, rõ ràng là ta quang minh chính đại đến tìm hắn, sao chỉ chớp mắt đã bị mấy câu gọi của hắn biến thành đêm nay gió trướng trăng mờ, Oanh Oanh gặp Trương Sinh? Không chỉ bị các sư huynh hiểu lầm, đáng buồn nhất là còn bị Vân Châu bắt gặp, nghĩ tới đây, lòng ta rất khó chịu.

(Trong vở Tây Sương Ký, nàng Thôi Oanh Oanh gặp và yêu Trương Sinh, hai người thường hẹn gặp gỡ lúc đêm hôm với sự giúp đỡ của cô hầu gái Hồng Nương)

Đôi mắt đẹp của Giang Thần nhìn ta lấp lánh: “Tiểu Mạt, muội tìm ta có việc sao?”

Ta nắm khóa vàng bình an, lườm hắn nói: “Vừa rồi huynh lớn tiếng vậy để làm gì?”

Hắn nhíu mày kêu oan: “Ta đâu có lớn tiếng, đêm khuya thanh vắng, tạo cảm giác thế thôi.”

Bỏ đi, hắn mồm mép như thế, ta so đo với hắn thì đến sáng cũng chưa xong.

Ta đưa khóa vàng c