
ột nhiên ôm nàng, hôn nàng, không có một chút ôn nhu thậm chí động tác còn rất kịch liệt.
Cũng chưa từng nghĩ tới đem hai người bọn họ ở cùng một chỗ.
Ánh mặt trời ấm áp, rọi vào người hắn trở nên phá lệ chói mắt, làm cho người ta hoa mắt đầu choáng váng muốn ngất đi.
Huynh muội yêu nhau, là nghiệt.
Thanh âm của hắn rất thấp, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng truyền vào tai nàng, “Chi Nhược, anh yêu em.”
Chính là bao nhiêu năm như thế trôi qua,
hắn ôn nhu, hắn bá đạo, hắn sủng nịnh, hắn làm cho nàng thống khổ, cảm
giác gì cũng đã nếm trải, đau cũng đau…. Cho đến ngày cuối cùng, hắn lại vẫn làm cho nàng đau….
Thời gian của bọn họ không nhiều lắm. Nhưng lòng của nàng có một chỗ đang bắt đầu mềm hóa,….
Một cái chớp mắt trong lúc này chính là cả đời, làm cho trái tim cũng đi theo quặn đau.
“Ca….”
“Cô bé ngốc.” Hành Chi Thiên thoáng dừng
lại, xoay người, cúi đầu nhìn xuống nàng, vuốt ve hai má nàng, “Em kêu
anh đã hơn mười năm, kỳ thật anh đã sớm muốn nói với em anh không phải
là anh trai của em, nhưng nếu anh nói ra, anh liền cái gì cũng đều không có…. Chi Nhược.”
Đôi mắt của hắn tràn ngập bi thương, nhưng vẫn cười đến chói mắt.
“Chi Nhược,” hắn nhẹ nhàng thở dài, giơ
lên vẻ mặt tươi cười so với khóc còn khó coi, “Anh không nỡ rời xa em,
nhưng, em phải tin tưởng anh….”
Ánh mắt của hắn sáng quắc, mang theo điểm bi thương.
Đã sống cùng nhau lâu như thế, vẫn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn….
Trái tim của của Hành Chi Nhược cũng đi theo quặn thắt lại.
Kỳ Tú Minh nhíu mày, rõ ràng đang tức giận. Cảnh sát thức thời đến kéo người.
Không….
Hành Chi Nhược chỉ có thể đờ đẫn đứng
nhìn theo hai ba cảnh sát vây quanh, kéo Hành Chi Thiên ra ngoài, kỳ
thật lực xô đẩy cũng không nhỏ.
Người bị mang đi.
Thật im lặng, tâm cũng trống rỗng, tựa như bị thiếu đi một khối, làm thế nào cũng không thể lấp đầy…. Đây là mất mát sao.
Lần đầu tiên nếm trải cảm giác này….
Nàng còn nhớ rõ bóng dáng đó, sườn mặt đó, chỉ im lặng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ôn nhu cùng đau đớn,
Không nói một lời nào.
Chỉ si ngốc nhìn nàng.
Muốn nói lại thốt không nên lời.
Kỳ Tú Minh khi nào rời đi, nàng cũng không biết.
Chỉ cảm thấy chính mình cô độc ở trong tòa thành trống rỗng, cuộn mình ở trên ghế sofa, ôm chân, ngẩn người thật lâu.
Mãi cho đến khi Bác Câm cúi xuống nhặt lên bức thư rơi vãi trên đất, mới làm cho nàng lấy lại một chút tinh thần.
Tinh thần đột nhiên tỉnh táo….
Nàng muốn biết rõ gia gia rốt cuộc suy nghĩ gì, đến tột cùng đã viết gì cho Hành Chi Thiên.
Trang giấy, mở ra…. !
Nét chữ già dặn, cứng cáp….
Từng chữ từng câu tựa hồ đang kể ra nỗi khổ sở cùng bất đắc dĩ.
“Cháu ta,
Khi thời điểm cháu đọc lá thư này, chắc chắn quản gia đã tuyên đọc xong di chúc.
Đừng hận gia gia.
Ta, cần một người thừa kế tập đoàn Hành thị.
Cháu là kẻ may mắn….
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cháu, ta liền nhận định đó là cháu.
Trong ánh mắt của cháu có một cỗ đơn thuần mang theo kiên định, lộ ra nghị lực cùng quật cường, gan dạ cùng sáng suốt.
Nếu cháu ruột của ta giờ phút này ở bên người ta,
Có lẽ nó cũng lớn bằng cháu, cũng đáng yêu, có chút bá đạo như thế.
Cháu đối với Chi Nhược hết thảy động tác nhỏ, ta đều xem trong mắt.
Nhìn ra được, cháu rất thích cô em gái nhỏ này.
Cháu thích, ta liền cho cháu quyền lợi thích,
Ta Hành Sở Thiên bồi dưỡng ra người thừa kế sẽ không so với bất cứ kẻ nào kém….
Nhìn hai đứa nhỏ các cháu ngồi xổm ở
trên cỏ, xăn tay áo, cả mặt và tay đều lắm bùn, cùng một chỗ đùa giỡn
với gia gia, làm cho ta nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, chính là
khoảng thời gian tốt đẹp, hôm nay hết thảy đều đã tan biến.
Cháu rất giống ta, thật sự rất giống.
Vô luận là ánh mắt hay động tác….
Đều bá đạo mãnh liệt không phân rõ phải trái, lại quật cường, cẩn thận từng li từng tí.
Cực kỳ giống với ta trước đây, thời
điểm ta đối đãi với chị gái của mình cũng giống như cháu, ngốc nghếch
lại tràn đầy hạnh phúc.
Cháu à, cháu có biết không, Hành gia rất nhiều thế hệ….
Đều bị quấn vào mối quan hệ huyết thống phức tạp, bởi vì đau khổ yêu mà không thể chết già.
Kỳ thật, trước khi ta thu dưỡng cháu, ta còn có một đứa cháu trai.
Chính là….
Cháu có nguyện ý nghe ta kể hay không, đó là một câu chuyện xưa thuộc về tòa thành này….
Hành thị là một gia tộc bị nguyền
rủa, rất nhiều thế hệ đi trước đều cõng trên vai mối tình trái với luân
thường, ta từng mê luyến chị gái của mình, nhưng cuối cùng cũng không
thể đi đến kết quả. Sau khi thành lập gia nghiệp, con gái ta cùng với
anh trai ruột của nó ở sau lưng ta nếm trộm trái cấm, sinh hạ ra nghiệp
chướng mà thế tục không thể chấp nhận, đứa nhỏ thân thể rất yếu ớt, còn
có một đôi bích đồng làm cho người ta liếc mắt một cái rất khó quên.
Đứa nhỏ này, không thể giữ lại.
Chuyện này liên quan đến tiếng tăm
của gia tộc, không thể làm cho họ hàng gần gièm pha bôi nhọ thanh danh
của đại gia tộc Hành thị.
Họ hàng gần ái ân sinh hạ đứa nhỏ,
tám chín phần mười là bị tàn tật, nhược trí, cũng có khi là thiên tài….
nhưng cơ hội chỉ có một phần vạn.
Hắn từ nhỏ