
a chẳng có
mấy vui vẻ, như là thực không muốn nhìn thấy nàng trở về.
“Ta còn suy nghĩ thời điểm tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị xuất phát đến Hàng Châu cứu Nhị Hổ, trại chủ ở nơi nào phong lưu khoái hoạt đây.” Trình
Giá mở miệng liền mang ý khinh thường, không để nàng vào mắt.
“Ta biết
được tin tức Nhị Hổ không ở Hàng Châu mà đã bị quay đầu giải đến Phượng
Minh thành.” Sắc mặt Nhâm Phóng Ưu không đổi, thẳng tắp đi đến vị trí
chủ vị trong đại sảnh, lướt qua Trình Giá đang mang ánh mắt phẫn hận,
trực tiếp ngồi lên vị trí trại chủ, có biểu thị công khai ý tứ đầy hàm
xúc.
Mấy người nghe thấy đều cả kinh. “Tin tức này có chính xác? Trại chủ từ đâu nghe được?”
“Ta đều có
phương pháp riêng.” Nhâm Phóng Ưu trả lời xúc tích, quay lại nói về vấn
đề chính. “Ta gấp trở về chính là muốn mọi người chớ hành động thiếu suy nghĩ, đó là một cạm bẫy quan phủ đã sắp sẵn chuẩn bị làm cho chúng ta
nhảy vào đó.”
“Thế…… Thế
nhưng không thể liền để Nhị Hổ hy sinh như vậy.” Trong đó có một người
không đồng ý cách nói của nàng. “Cho dù sinh mệnh có nguy hiểm, chúng ta cũng phải cứu Nhị Hổ trở về.”
“An tâm một chút chớ nháo loạn.” Nhâm Phóng Ưu giơ bàn tay nhỏ bé lên, toàn thể mọi người rất ăn ý chẳng lên tiếng, chờ chỉ thị của nàng.
Chỉ có trên mặt Trình Giá có vẻ không cho là đúng, không đem nàng đặt ở đáy mắt.
“Trại chủ
sẽ không phải là muốn tùy tiện tìm gì đó lấy cớ, khiến cho Nhị Hổ chết ở trong lao; dễ dàng, tốt đẹp tiếp tục ngồi vị trí trại chủ này sao?”
Trình Giá chẳng buông tay, một bộ dáng chính là tùy tiện nói chuyện, mà
lời nói tựa như có gươm có kiếm phóng đến nàng.
“Ngươi tốt
nhất cẩn thận lời ngươi nói ra, đỡ phải sáng sớm ngày nào đó tỉnh lại
tìm không thấy đầu lưỡi của ngươi.” Nhâm Phóng Ưu sắc mặt lạnh lùng,
thái độ cũng chuyển thành không khách khí.
Đối với
người tốt nàng sẽ nhường ba phần, nhưng đối với Trình Giá tâm địa bất
lương, nàng cũng sẽ không khách khí. Nàng thậm chí đã có sáu phần nắm
chắc kẻ tìm đến Tứ Xuyên Đường Môn kia chính là Trình Giá, cái tên phản
bội này.
Sắc mặt
Trình Giá xanh trắng, giận mà không dám nói gì, chỉ vì tuy rằng tuổi hắn hơn nàng không ít, nhưng công phu lại không lợi hại bằng nàng, chỉ có
thể căm giận nuốt bất mãn xuống dưới.
“Chúng ta
có thể mang vài người có thân thủ đến Phượng Minh thành trước, ta sẽ cẩn thận xem xét tình huống, nhưng toàn trại không nên hành động nóng vội,
đánh rắn động cỏ sẽ không tốt lắm đâu.” Nàng nếu đã biết kế hoạch của
Đinh Thuần muốn dẫn bọn họ ra khỏi trại rồi tiêu diệt, nàng sẽ không thể để nhiều người gặp nguy hiểm.
“Ta đi!” Một vị huynh đệ từ nhỏ cùng lớn lên với Nhị Hổ lập tức nhảy ra.
“Ta cũng đi.” Mặt khác vài người cũng lập tức nhảy ra phụ họa.
Nhâm Phóng
Ưu cân nhắc thân thủ mấy người này, suy nghĩ chút rồi gật đầu, tiếp theo ánh mắt của nàng chuyển đến trên người Trình Giá.
“Phó trại chủ không đi một chuyến sao?” Nàng khiêu khích trực tiếp điểm danh nêu tên.
“Trong trại dù sao cũng phải có người ở lại trấn giữ, ta ngay tại nơi này chờ trại
chủ trở về, cũng có thể đối ứng giúp đỡ lẫn nhau tốt hơn, có thể tùy
thời cơ phái thêm quân tiếp viện.” Ánh mắt Trình Giá thâm trầm, trong
lòng có tính toán khác, khó biểu hiện được ra bộ dáng phục tùng.
Đôi mắt đẹp của Nhâm Phóng Ưu liếc qua đầy mị hoặc, tuy rằng cảm thấy khác thường, nhưng cũng không rảnh để quản nhiều.
“Lần này
quan phủ phái đệ nhất thần bộ, tính sẽ phá Hắc trại, khi ta mang theo
huynh đệ nghĩ cách cứu Nhị Hổ, nhất định gia tăng phòng thủ, trăm ngàn
lần đừng nóng vội, hoặc là để người ta phát hiện ra địa điểm Hắc trại.
Mấy ngày này kêu mọi người kiên nhẫn một chút, trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ nghĩ biện pháp đem Đinh Thuần bắt về.” Nhâm Phóng Ưu cẩn thận nhắc nhở việc công.
Điểm xuất
phát của nàng là vì sự an toàn của huynh đệ Hắc trại, nàng biết rõ năng
lực của Đinh Thuần, biết hắn nguy hiểm, nàng không thể để người trong
trại cùng Đinh Thuần chống lại nhau……
Đơn giản là bất luận dù ai bị thương, tâm nàng đều sẽ như bị dao đâm.
Nhâm Phóng Ưu nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé, bật tri bất giác phát hiện nàng không thể thờ ơ.
Thân là
trại chủ Hắc trại, nàng bảo hộ huynh đệ cùng vợ con họ an toàn, vào thời khắc nguy cấp nàng phải nghênh chiến, vì huynh đệ vào sinh ra tử, chém
giết kẻ địch.
Có điều nếu địch thủ là Đinh Thuần thì sao?
Chỉ là bản
thân nghĩ đến bộ dáng Đinh Thuần bị trọng thương, nhớ lại nàng liền cảm
giác thật khó thở, làm như trở lại khoảng thời gian đáng sợ khi hắn bị
độc thương gần chết.
Không…… Không được, nàng không thể mềm lòng! Nàng không thể mềm lòng!
“Trại chủ? Trại chủ?” Có người phía dưới phát hiện nàng phút chốc trầm mặc, vì thế gọi nàng hai tiếng.
“Ta chỉ là đang tính toán nên xử lý sự tình thế nào.” Nhâm Phóng Ưu gật gật đầu, không nói thêm gì.
Đột nhiên, nàng mơ hồ nhận ra chút khác lạ.
Nàng đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa, cảm nhận được luồng khí bén nhọn tức giận nào đó thẳng tắp hướng về phía nàng mà đến.
Ngoài cửa
vẫn là cảnh sắc như vậy, cũng không có chỗ nào kỳ quái