Old school Easter eggs.
Áp Trại Tiểu Vương Phi

Áp Trại Tiểu Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322384

Bình chọn: 7.00/10/238 lượt.

. . . . .

“Thả lỏng. . . . . .” Hắn thương yêu, không ngừng hôn lên khuôn mặt nàng.

“Đau quá. . . . . .” Nước mắt đang thương của nàng như hạt trân châu lăn xuống, làm Đức Chiêu vừa đau lòng vừa không thể tiến.

“Nàng chịu đựng một chút, lập tức sẽ không đau.”

“Ừm. Vậy ngươi nhanh lên một chút. . . . . .”

Nhận được mệnh lệnh của nàng, Đức Chiêu từ từ rút ra, lại đâm vào sâu hơn.

“A. . . . . .” Nàng đau đớn kêu lên, “Ngươi gạt người. . . . . .”

“Rất nhanh sẽ qua. . . . . .” Hắn dụ dỗ nói.

Mộng Tiểu Trúc mới không tin hắn, nàng thật sự không thể chịu được cảm giác đau đớn tê liệt này. . . . . .

Nhưng nàng không đoán được. Dần dần, đau đớn bớt dần, thay vào đó là khoái cảm đánh thẳng làm nàng thở không nổi.

“A. . . . . .” Nàng không nhịn được phát ra tiếng yêu kiều,

cảm giác được cự đại của hắn cùng tâm huyệt của nàng bao vây thật chặt, không tự chủ được vươn hai tay ôm thân thể của hắn.

Đức Chiêu ôm chặt nàng, để mặc cho thú tính nguyên thủy tiếp quản hết thảy, hung hăng đi vào, mỗi một lần đầu chạm tới nơi sâu nhất

của nàng.

Một cảm giác dòng nước ấm ngứa ngáy từ hạ thể từ từ dâng lên, cái mông trắng noãn của Mộng Tiểu Trúc điên cuồng nghênh hợp hắn vận

động, khoái cảm dục tiên dục tử đó khiến cho toàn thân nàng run rẩy,

móng tay cũng đâm sâu vào đầu vai hắn.

Đức Chiêu chỉ cảm thấy vật cứng rắn của mình không ngừng bị

thịt non ấm áp ma sát đè ép, ở đỉnh càng giống như có cái miệng nhỏ nhắn cường lực mút, làm hắn cảm thấy thắt lưng tê dại, khoái cảm liên tiếp.

Nhìn Mộng Tiểu Trúc mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ

nhếch, hai mắt mông lung, một bộ dáng thoải mái đam mê, làm nam nhân

thật muốn chinh phục, khiến Đức Chiêu càng điên cuồng ra vào, bàn tay

nắm hai ngực trắng mịn không ngừng xoa bóp, thỉnh thoảng còn cúi đầu

liếm mút nhũ hoa màu hồng nổi lên.

Mới nếm thử tư vị tiêu hồn tuyệt đỉnh, Mộng Tiểu Trúc cảm

thấy trên dưới toàn thân thoải mái cực độ. Nàng thở gấp, mặc hắn tận

tình dong ruỗi trên người nàng, trận sóng khoái hoạt nhanh chóng lan

tràn toàn thân.

Đức Chiêu lật thân thể nàng lại, từ sau lưng đi vào, cũng hôn lỗ tai, gò má của nàng.

Hắn ra vào càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt, đột nhiên một dòng nóng rực từ huyệt mềm Mộng Tiểu Trúc phun ra ngoài,

giống như núi lửa bộc phát, khoái cảm không ngừng khuếch tán, nàng không tự chủ được phát ra một tiếng kêu nhẹ, thoải mái cơ hồ muốn hôn mê bất

tỉnh ──

Sau khi đạt tới cao trào tuyệt đỉnh, khí lực nữ nhân tựa như

bị hút hết, cả người ngồi phịch ở trên giường, cũng nhúc nhích không

được.

Gò má kiều diễm của nàng vẫn nồng đạm xuân ý, khẽ nhíu mày, tinh mâu đóng chặt, rõ ràng dư vị cao trào vẫn còn trong nàng.

Môi anh đào hồng diễm hé mở, phun ra hơi thở thơm tho, toàn

thân mềm nhũn, chỉ có thể mặc cho nam nhân ở trước mắt định đoạt. . . . . .

Sáng sớm hôm sau, Hương Nhi bị Đức Chiêu ngủ cả đêm ở bên

ngoài, bị một tiếng vang đánh thức, nàng mở đôi mắt nhập nhèm ra, lại

thấy tiểu thư từ trong phòng lén lén lút lút chạy đến.

“Tiểu thư! Nàng không có sao chứ?” Hương Nhi vội vàng vọt tới bên người nàng.

Nhưng Tiểu Trúc không nói lời nào đi thẳng về phía trước.

Hương Nhi vội vàng đuổi theo chủ tử nói xin lỗi, “Tiểu thư,

thật xin lỗi, không phải ta cố ý để nàng ở trong đó một mình. . . . . .”

“Đừng nói!”

“Tiểu thư, nàng tức giận sao? Sắc mặt nàng thật khó coi. . . . . .”

Khó coi?

Sáng sớm phát hiện mình tình lại trong ngực một nam nhân xa

lạ, sắc mặt của nàng dĩ nhiên sẽ khó coi! Khi hai người đi tới nơi yên

tĩnh, Tiểu Trúc cũng không nhịn được nữa, hốc mắt đỏ lên. “Hương Nhi, ta xong rồi!”

“A?”

Hương Nhi kinh ngạc nhìn tiểu thư trước mắt phảng phất muốn

khóc, vội vàng quan tâm hỏi, “Tiểu thư, nàng bị giam vào phòng chứa củi

nhất định là rất sợ?”

“Ừ! Khắp nơi đều là chuột và gián, thật đáng sợ! Ở trong đó cũng thật tối. . . . . .”

“Ta biết, ta biết.” Thấy tiểu thư bị dọa sợ, Hương Nhi không nhịn được oán giận Sơn đại vương lãnh khốc vô tình.

Đột nhiên, nàng thấy trên cổ của chủ tử hiện đầy những vết

xanh xanh tím tím,không khỏi sợ hãi kêu lên, “Tiểu thư! Cổ nàng thế nào

lại đầy những vết xanh xanh tím tím? !”

“Có thật không?” Tiểu Trúc theo bản năng đưa thay sờ sờ, sau

đó kéo cao cổ áo, che đậy kín những vết tím bầm nhìn thấy mà hoảng sợ

kia.

“Tiểu thư, nàng không có sao chứ? Ta thật lo lắng!”

“Ta. . . . . .” Tiểu Trúc đang không biết đáp lời như thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đi về phía các nàng.

“Một người lớn như vậy, sao lại không tìm được?”

A! Là bạo quân độc tài đó. . . . . . Hắn đang tìm ai?

Không phải là đang tìm nàng chứ?

“Tiểu thư, là ──”

“Hư! Trốn trước.”

Tiểu Trúc kéo Hương Nhi muốn tránh vào một bên, nhưng bởi vì

quần quá dài, một chân nàng dẫm lên váy, không giữ được trọng tâm liền

ngã về phía trước, trong lúc hoảng hốt, nàng quơ lung tung muốn bắt thứ

gì chống đỡ mình, lại không nghĩ rằng có chết lại bắt được tay áo Đức

Chiêu ──

“A ──”

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, đang lúc mọi người kêu

to, thì một hồi tiếng xé rách vang lên, Tiểu Trú