
chỉ có thể nhìn lén . . . . . .
“Tiểu thư!”
Mộng Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hương Nhi như một trận gió lốc tiến vào.
“Tiểu thư, Đại vương ở hậu viên mở hội ngâm thơ, mọi người có thưởng!” Hương Nhi kích động nói.
“Vậy ngươi còn không mau đi?”
“Không được, nàng cũng phải đi.”
“Ta?” Nàng mới không muốn đi đây. “Ta bề bộn nhiều việc. . . . . .”
“Tiểu thư, cơ hồ người toàn trại sẽ tham gia hội ngâm thơ này, là cơ hội rất tốt để nàng tìm mệnh phu quân của nàng!”
“Cũng đúng!”
“Vậy chúng ta đi nhanh đi!”
Cứ như vậy, Mộng Tiểu Trúc bị Hương Nhi lôi về phía trước ──
Hậu viên tưng bừng vui vẻ, dường như tất cả mọi người trong trại đã tới, vô cùng náo nhiệt.
Cao lương mỹ vị đầy bàn, còn có người ca hát khiêu vũ, căn
bản không giống như là hội ngâm thơ, ngược lại như một loại người có
tiền đang tìm vui.
Sơn tặc cũng có hứng này sao? Mộng Tiểu Trúc bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Nàng không có hứng thú, trở về vẫn tốt hơn. . . . . .
Nàng đang muốn rời đi, Hương Nhi lại kéo nàng lại, phảng phất phát hiện ra tin tức gì cực lớn, “Tiểu thư, người kia. . . . . .”
“Người nào?”
“Người kia ! Hắn không phải là Tiểu vương gia sao? Thế nào
biến thành đại vương?” Hương Nhi nghi hoặc nhớ lại nam nhân bị ngã ngày
đó. Nàng không nhìn lầm mới phải. . . . . .
Mộng Tiểu Trúc nhìn thẳng vào mỹ nhân trong ngực kia, cười với xú nam nhân đến thích ý.
Lần trước lúc nàng bị ngã cũng không biết tên của hắn, sau
lại nghe Hương Nhi nói hắn là Tiểu vương gia, nàng cũng không còn để ở
trong lòng, chỉ biết hắn là đăng đồ tử, từng bất lễ với nàng.
Sơn đại vương? Thật đúng là phù hợp cá tính của hắn!
“Ai quản hắn là ai! Ta không có hứng thú, ta muốn trở về ngủ.” Công việc mệt chết người đây.
Nàng đang muốn đi, đột nhiên bị một giọng nam gọi lại ──
“Đứng lại!”
Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp một đôi hắc mâu sâu thẳm. . . . . .
“Mộng Tiểu Trúc, nàng tới đây!” Đức Chiêu ra lệnh.
Nhưng Mộng Tiểu Trúc vẫn bất động, chỉ mở to mắt nhìn thẳng hắn.
“Tới đây!” Hắn lại ra lệnh, trong giọng nói có phần không kiên nhẫn.
Nàng còn chưa di chuyển.
Nữ nhân này! Vẫn còn dám đứng đó!
Đức Chiêu dứt khoát đi về phía nàng, một phen bắt được tay của nàng.
“Ngươi làm gì? !” Nàng rốt cục có phản ứng, bắt đầu giãy giụa.
“Ngồi ở bên cạnh ta.” Đức Chiêu không để ý tới nàng hoang
mang cùng kháng nghị, đem nàng kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, cũng
thay nàng rót rượu.
“Cha ta nói con gái không thể uống rượu.” Để làm một cô gái tốt, vì vậy không thể uống rượu.
Nghe thấy lời của nàng, hắn không nhịn được cười ra tiếng.
“Không sai, cô gái tốt sẽ không tùy tiện cùng người xa lạ uống rượu. . . . . .” Hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt sâu xa mỉn cười với nàng.
Vốn tưởng rằng lần nữa gặp nàng, hắn chỉ muốn báo thù nàng,
không có ý khác, nào biết hắn sai lầm rồi, hơn nữa còn hoàn toàn sai.
Khuôn mặt diễm lệ động lòng người của nàng, đôi mắt to ngây
thơ trong suốt, còn có từ trên người nàng truyền đến hương thơm nhàn
nhạt mê người, tựa như một bàn tay vô hình, khiêu khích tâm hắn đang
bình lặng như nước hồ thu.
Hắn không nhịn được nâng mặt nàng lên, môi rơi trên môi của nàng ──
Hành động bất ngờ của hắn làm không khí hiện trường bị cứng
lại, Mộng Tiểu Trúc cũng ngây ngẩn cả người, cả đầu rừng rực, trống
rỗng.
Sau đó ──
Ba!
Một thanh âm của bàn tay vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh
của hiện trường, mà vẻ mặt của người bị đanh cũng không dám tin, thay
đổi thẹn quá thành giận.
“Nàng lại dám đánh lại ta? !” Hắn tức giận giữ lấy cổ tay mãnh khảnh của nàng, lực đạo mạnh, cơ hồ muốn bẻ gãy cổ tay nàng.
“Đau quá! Ngươi buông ta ra. . . . . .” Nàng đau đến lệ cũng mau chảy xuống.
“Ta nói rồi, không được đánh ta! Nàng cố ý, hay là ngốc
thật?” Hắn nghiến răng nghiến lợi kéo nàng vào trong ngực. Hung dữ nhìn
chằm chằm nàng.
“Ngươi có thể hôn ta, tại sao ta không thể đánh ngươi?”
“Ta nói không thể chính là không thể!”
“Làm sao ngươi bá đạo như vậy?” Nàng liều mạng giãy giụa,
nhưng hắn cũng không muốn buông nàng ra, vì vậy mọi người ở trước mặt
hai người đều kéo tới đông đủ, đại gia thấy cũng phải trợn mắt há mồm.
Thoát không khỏi kiềm chế của hắn, nàng dưới tình thế cấp bách, dùng cái tay tự do kia cầm chén rượu trên bàn hắt lên mặt hắn.
“A!” Mọi người trăm miệng một lời kêu to.
Mộng Tiểu Trúc cũng bị hành vi của mình dọa sợ. Không thể tin được mình mà thô lỗ như thế này ── nam nhân này quá đáng sợ, luôn có
thể đưa tới bộ mặt người khác không biết kia của nàng. . . . .
Hắn lạnh lùng mở miệng, tràn đầy sát khí, “Ta không tin không trị được nàng!”
Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn kéo một phát, đi về phía sài phòng. (phòng chứa củi)
“Ngươi làm gì? Buông ta ra!” Nàng liều mạng giãy giụa.
“Ta muốn trừng phạt nàng!”
“Ngươi dựa vào cái gì? !”
Hắn đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhếch lên nụ cười làm người ta không rét mà run.
“Dựa vào ta là sơn đại vương của nàng.”
“Cái gì?”
Nàng chỉ kịp nói hai chữ, liền bị hắn ném vào sài phòng ── cũng may có đống rơm rạ, nếu không cái mông nàng đã nở hoa rồi.