
a, ngươi không ngủ sao?」 Nàng hỏi.
「 Đêm nay không ngủ.」 Hắn trả lời chắc chắn.
「 Ngươi thực tùy hứng!」 Nàng lớn mật nhìn hắn nói.
「 Về sau nàng sẽ biết ta có nhiều tùy hứng.」 Hắn mỉm cười. Chưa có người nào dám nói hắn tùy hứng, nàng là người đầu tiên!
「 Vì sao muốn kết hôn với ta?」 Nàng đi xuống giường, thắp ngọn đèn trên bàn.
Triển Vô Cực thuận thế kéo nàng lại, để nàng cố định ngồi ở trên đùi
hắn.「 Ta làm việc từ trước đến nay đều bằng trực giác, mà trực giác của
ta nói cho ta biết, nàng là thê tử kiếp này của ta.」 Cong ngươi màu lam
thâm thúy thẳng vọng đến đáy mắt nàng, chưa từng có người có thể giống
như nàng làm hắn động tâm! Tay hắn không tự chủ được vuốt ve lấy nàng.
Tô Tiểu Thoa lại bị hắn thình lình xuất hiện lại bị hắn tiếp xúc nên
kinh ngạc, giờ phút này nàng chỉ mặc duy nhất một chiếc áo mỏng manh,
khi tay hắn chạm đến áo của nàng, nàng chỉ cảm thấy cả người run rẩy,
khuôn mặt nóng hừng hực , thậm chí ngay cả hô hấp cũng dồn dập.
Triển Vô Cực lấy ngọn đèn vàng nhìn chăm chú nàng, hắn phát hiện nàng đã trưởng thành, không còn là cô bé khi nào,thân thể lả lướt dưới lớp
ảo mỏng làm có huyết mạch của hắn bắt đầu khẩn trương, hai mắt dấy lên
dục vọng nguyên thủy.
Không, không được, giờ phút này hắn phải kiên nhẫn chờ đợi, qua ba
năm nửa, nàng là thê tử của hắn, hắn không muốn giờ phút làm trái lời
hứa của mình.
Môi hắn nhẹ nhàng ấn xuống môi nàng, sau đó buông nàng ra.「 Ta phải đi.」 Hắn sợ không chế không được ý niệm muốn nàng trong đầu.
「 Ngươi mỗi ngày đều đến nhìn ta sao?」 Nàng nhẹ nhàng hỏi.
「 Không.」 Trên thực tế, hắn đã hạ quyết tâm từ hôm nay, sau đó ba năm tiếp theo sẽ không hề tự mình tới thăm nàng, để tránh vi phạm lời hứa
của, bởi vì hắn biết rõ nàng có ma lực ảnh hưởng đến hắn.
「 Một khi đã như vậy, ngươi có thể nắm tay của ta lại một lần nữa,cho đến ta ngủ không?」Không biết tại sao, nàng lại nói với hắn những lời
này, ngay cả chính nàng cũng không hiểu được vì sao!
Một chút ý cười hiện lên bên môi của Triển Vô Cực.「 Ngủ đi! Ta sẽ nhìn nàng ngủ.」 Như nhiều năm trước kia, hắn thầm nghĩ.
Vì thế, Triển Vô Cực nắm chặt tay nàng suốt một đêm,cho đến bầu trời lóe lên ánh sáng hắn mới lặng yên rời đi.
Đến tận đây, trong lúc đó Tô Tiểu Thoa cố ý hay vô ý để ý bốn phía,
thậm chí ban đêm cũng sẽ đột nhiên tỉnh lại, tất cả chỉ vì Triển Vô Cực! Nàng hy vọng gặp lại hắn!
Một năm qua,đêm nàng sinh nhật mười lăm tuổi, nàng một mình ở trong
phòng chờ hắn, nhưng hắn thủy chung không xuất hiện,làm nàng nói không
ra thất vọng.
Từ đó về sau sinh nhật hàng năm của nàng, nàng đều đã ở trong phòng
đốt ngọn đèn, chờ đợi hắn xuất hiện, nhưng luôn lần lượt thất vọng.
Triển Vô Cực giống như biến mất trên thế gian, chưa từng xuất hiện
trước mắt nàng. Dần dần,Tô Tiểu Thoa không hề kỳ vọng. Nội tâm mãnh liệt dần dần bình tĩnh xuống.
Thời gian từ từ trôi quaTô Tiểu Thoa nay đã tròn mười tám tuổi, hương thơm nồng nàng trổ mã thành một đại mỹ nhân dung nhan tuyệt sắc.
「 Tiểu thư, đêm nay là đại thọ năm mươi của lão gia, nói vậy sẽ có
rất nhiều quan to quý nhân đến chúc mừng, tiểu thư cần phải nắm chắc cơ
hội nha!」 Ngọc Nhi đứng bên cạnh chải đầu cho Tô Tiểu Thoa, vừa nói.
「 Nắm chắc cơ hội cái gì?」 Tô Tiểu Thoa không hiểu ra sao.
「 Tiểu thư nha,tiểu thư năm nay dã mười tám, nên tìm nhà chồng tốt để lập gia đình,giống thiên kim Lưu phủ từ lúc mười lăm tuổi đã thành
thân, hiện giờ đã có hia đứa con.」 Ngọc Nhi thao thao bất tuyệt nói.
Tô Tiểu Thoa liếc mắt nàng một cái.「 Ta không gấp, ngươi gấp cái cái gì nha!」
「 Tiểu thư, nói không phải nói như vậy nha! Giống như tiểu thư đẹp
như vậy, người tới cửa cầu thân nhiều như qua sông, nhưng không thấy lão gia đáp ứng người nào, thật không hiểu lão gia suy nghĩ cái gì?」 Ngọc
Nhi căm giận bất bình nói.
Lời nói của Ngọc Nhi bất giác làm Tô Tiểu Thoa nhớ tới một người……
Nhiều năm không thấy, không biết hắn còn nhớ rõ ước định mà hắn đã nói
không? Nhịn không được , nàng thở dài.
「 Tiểu thư,tiểu thư vì lời nói của Ngọc Nhi mà buồn sao?」 Ngọc Nhi tự trách nhìn tiểu thư.
Tô Tiểu Thoa lắc đầu.
Những năm gần đây,chuyện nàng nhiều lần gặp Triển Vô Cực, nàng không
có nhắc với người khác,bí mật đó nàng chon sâu trong đáy lòng.
Mỗi khi đêm dài yên tĩnh, nàng tự dưng nhớ tới hắn, mà đến tột nàng
có muốn gả cho hắn không, nàng cũng không nói lên được, có lẽ — thuyền
đến đầu cầu tự nhiên thẳng!
****
Đêm sao, Tô gia mở tiệc, người đến chúc thọ không phải làm quan thì
cũng chính là đồng liêu ngày xưa của Tô Chính Hùng . Còn nữa, một ít
người danh môn vọng tộc dường như tất cả đều đến đông đủ, trong khoảng
thời gian ngắn náo nhiệt vô cùng.
Tô Tiểu Thoa vốn không muốn xuất hiện trong trường hợp này, nhưng mà
cha mẹ yêu cầu, nàng bưng chén rượu thọ đi đến bữa tiệc, ngượng ngùng
nhìn phụ thân nói câu:「 Chúc phụ thân phúc như đông hải, thọ tựa nam
sơn.」 Su đó liền lui xuống.
「 Không nghĩ tới mới mấy năm nay không thấy, lệnh thiên kim lại trổ
mã thành cô nương xinh đẹp như vậy!」Lý Bình Viễn ngồi ở hàng ghế đầu ân
cười nói.
「 Có ch