Pair of Vintage Old School Fru
Áo Cưới, Hoa Hồng Và Anh

Áo Cưới, Hoa Hồng Và Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322025

Bình chọn: 8.00/10/202 lượt.

ng-cháu, có nghĩ là anh ta là cháu ông già chủ quán này ư, trời ơi, mình chết chắc rồi »

- Linh lấy cho ông li nâu đá nhé, còn cháu uống gì ?

- Đen đá đi nhóc ! Anh ta ra hiệu cho Linh.

- Dạ, …sẽ…sẽ có ngay…ạ

……………………

Ông già khó tính ra hiệu cho kẻ đáng ghét ngồi xuống, Bảo Thiên nhún vai và chờ đón một tràng ca thán cũng như càu nhàu của ông mình.

- Cháu nhìn xem đây là cái gì ? Ông lôi đống báo lá cải vứt vào mặt Bảo Thiên

- Thì ông cứ uống hết li của mình đi đã, rồi hãy nói, chuyện này cháu thấy bình thường mà ?

- Cháu có muốn chết không hả ? Ta để cho cháu điều hành GM là bởi vì mẹ cháu, còn cháu hãy thôi ngay mấy trò vớ vẩn gái gú này đi !

- Đám phóng viên chúng chỉ viết sằng viết bậy thôi, ông tin làm gì ?

- Ta lại còn không hiểu cháu ư ? Cháu giống bố cháu nhất ở điểm này đấy…

- Ông đừng nhắc đến bố cháu !

- Vậy thì lo tập trung mà điều hành GM đi, liệu ai muốn đưa tiền đầu tư cho cháu khi họ biết CEO của tập đoàn đấy là một thằng chỉ biết ham hố chơi bời ?

- Cháu vẫn làm việc rất chăm chỉ mà ông, mấy cô người mẫu ấy chẳng qua cháu có chút qua lại, nhưng thật sự bọn họ chỉ là muốn dựa tiếng cháu để nổi thôi, họ muốn khoe khoang rằng « tôi đang qua lại với Bảo Thiên, CEO của GM lừng lẫy tiếng tăm »

- Tốt nhất cháu nên lấy vợ đi, ai cũng được, trừ mấy con bé chân dài nhưng đầu óc thì ngô nghê như chim !

- Cháu đâu có tự đeo gông vào cổ như thế được !

- Nếu cháu không lấy, ông sẽ tìm cho cháu !

- Ong để mặc cháu đi !

- Nếu cháu không lấy vợ, ông sẽ chuyển quyền thừa kế sang cho em trai cháu, tuy là cùng bố khác mẹ nhưng nó là một người đàng hoàng nghiêm túc, ít ra nó không làm ông phát bực như với cháu !

- Hừ, thằng đó có gì là tốt !

- Ông nói rồi đấy, NẾU KHÔNG LẤY VỢ THÌ CHÁU SẼ BỊ PHẾ KHỎI GM !!!!!!!!!!!!!!

…………………..

…………………..

Linh về nhà lúc 8h tối, một ngày khá mệt và bao phiền phức, chưa kể vụ cuốn sách lúc sáng với gã thanh niên ở quán cafe chẳng ai khác chính là cháu nội của ông già khó tính chủ quán. Nhìn cái bản mặt dương dương tự đắc của anh ta, Linh chỉ muốn cầm ngay cốc cafe đang bốc khói nghi ngút đổ thẳng vào mặt xem anh ta có vênh vênh như thế được nữa không.

Linh đẩy cửa vào nhà.

- ông ơi, cháu về rồi ạ ! Linh lớn tiếng kêu ông nội.

- Về rồi đấy hả, vào đây xem nào !

- Dạ, ông có khách à, ớ….cháu chào ông chủ ? Sao ông lại ở đây ???

Linh ngớ người ra, thấy ông già khó tính chủ quán đang ngồi chình ình giữa phòng khách cùng với ông nội.

- Ơ, thế Linh là cháu của ông à ? Ông già khó tính bỏ kính ra nhìn cho rõ rồi quay sang ông nội Linh.

- Cháu gái tớ đấy, nó đang học đại học. Ông nội quay sang nói.

- Trời ơi, con làm chỗ ông bao lâu rồi mà không biết ông và ông nội con là bạn của nhau. Linh nói như kêu lên.

- Thì vấn đề là ở cái này đây….

Vấn đề là ở chỗ, nếu ai đó đã từng coi rằng, việc 2 tuần/lần vác cái chăn cũ mèm màu bộ đội của ông nội đi giặt là một việc VÔ CÙNG VỚ VẨN thì chính xác lúc này đây không ai khác ngoài Linh lại tin rằng đó là điều có ý nghĩa nhất mà cô đã từng làm. Hóa ra chiếc chăn đó gắn liền với một kỉ niệm xương máu của ông nội và ông chủ khó tính của Linh. Họ là bạn của nhau cùng chiến đấu tại một chiến trường, chính nhờ có chiếc chăn ấy mà ông nội Linh mới sống sót qua khỏi cơn sốt xuất huyết tại trận địa, mà chủ nhân của chiếc chăn đó chẳng ai khác ngoài chính là –ông- già- khó- tính vẫn hay cằn nhằn với Linh ở quán cafe !

« Họ quả thật nên là bạn của nhau, đúng là những người KHÔNG BÌNH THƯỜNG ! » Linh nghĩ thầm trong bụng nhưng chẳm dám ho he một câu.

- Tôi cũng có cháu nội, một đứa con trai khó dạy bảo, ông biết tôi phải khó khăn lắm mới nuôi nó lớn dậy được không? Nhưng tóm lại vẫn chẳng đâu vào đâu hết. Mà hình như cháu Linh với cháu nội tôi cũng thân thiết thì phải, tôi nhìn thấy chúng nó gân cổ lên cãi nhau trong quán….Ông già khó tính kia nhìn Linh cười đầy ẩn ý.

- Tôi hiểu. Đối với tôi để sống cùng với con nhỏ không bình thường này và nuôi được nó lớn đến mức này là điều thành công nhất cuộc đời tôi rồi. Ông nội chép miệng đưa mắt sang Linh.

“Hừ, thân thiết với kẻ ngạo mạn ấy à, cháu chỉ muốn cho anh ta một phát vào đầu cho não lớn hơn thêm thôi ông yêu quí ạ. Mà còn ông mình, sao lúc nào cũng bảo mình không bình thường. Chính mọi người mới là người không bình thường, và việc cháu là một người HOÀN TOÀN BÌNH THƯỜNG đang phải sống chung với những người KHÔNG BÌNH THƯỜNG tiêu biểu đang ngồi đây nên mới thành ra bi đát thế này đây !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Linh rất muốn gào lên như thế, nhưng miệng Linh đã kịp tự chặn họng mình lại để những câu nói ấy không tuôn ra.

Linh xin phép đi vào phòng, bởi nếu ngồi lâu hơn nữa, có khi Linh lại cảm thấy cô lại trở nên…giống hai con người này thì chết !

………………………..

………………………..

………………………..

Kể từ ngày biết Linh là cháu nội của bạn mình, ông già khó tính không còn xét nét hay bắt bẻ gì Linh nữa, hóa ra những mối quan hệ cũng làm cho cuộc sống dễ thở hơn tý chút.

Quán café chẳng đông khách hơn được tẹo nào, nhưng gần đây, vào sáng thứ 2 đầu tuần, lúc 9h30p