
háng, để xem em được mấy điểm. Em cũng không thèm biết còn bao nhiêu thời gian nữa là thi đại học, học hành đã vậy, giờ lại phá bĩnh. Em định lấy gì cạnh tranh với năm mươi vạn thí sinh toàn tỉnh? Muốn sống tùy tiện, khỏi cần học nữa!”
Giang Tử Khâm thật sự buồn cười, xem ra người đàn ông này không lý trí hơn cô bao nhiêu. Cô gật đầu, mỉm cười, hỏi dần tùng chữ: “Anh cố tình muốn xem em bẽ mặt thế nào, phải không, Ngạn Tịch?”
Kha Ngạn Tịch sửng sốt.
“Anh nhất quyết mỉm cười trên đau khổ của người khác, phải không, Ngạn Tịch?” Cô quẳng mấy cái túi trong tay xuống chân anh, “Nói thật, bây giờ em mới biết, bao nhiêu quà tặng cũng không thể lấp được chỗ trống trong lòng em.”
Anh đã nuôi một quái vật, anh hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đem cô trở về địa ngục bẩn thỉu, nhưng quái vật đã không thể nào thoát khỏi vòng tay của anh.
Giang Tử Khâm nhìn anh, hai hàng nước mắt ứa ra.
Bất lực trước sự quay lưng của anh, cô bước từng bước lên cầu thang gỗ đã cũ kỹ rung cót két. Giang Tử Khâm từng nói, cô rất sợ âm thanh này, nó khiến cô nhớ đến cánh cổng cũ kỹ nhà bà cô hồi nào, rít lên đóng lại, nuốt chửng cô như miệng con quỷ.
Co không sợ chết, nhưng sợ không được nhìn thấy Kha Ngạn Tịch.
Trò chơi cuối cùng đã hạ màn, hai người đều thất bại, họ không còn sức lực để cáo biệt.
Nhưng giọt nước mắt rơi xuống ngay trước mắt anh, lúc này anh đột nhiên phát hiện, cô đã lớn nhanh như vậy, trở thành một thiếu nữ thực thụ làm anh hốt hoảng.
Đáng sợ nhất là phụ nữ.
Kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 12 nhanh chóng kết thúc. Điểm thi toán của Giang Tử Khâm xếp thứ nhất từ dưới lên.
Hôm công bố xếp loại học lực của tháng, Giang Tử Khâm trước đây vốn dao động trong khoảng từ mười mấy đến hai mươi, lần này tụt xuống thứ năm từ dưới lên. Bản thân cô không có cảm giác gì, nhưng các bạn xung quanh mỗi người có phản ứng riêng. Ngoài mấy kẻ cười trên đau khổ của người khác, vẫn còn có tên Béo và Triệu Doãn Phu thực sự toát mồ hôi thay cho Giang Tử Khâm. Nhất là Triệu Doãn Phu, thỉnh thoảng lại lấy bút chọc lưng cô, nhắc cô chú ý nghe giảng, đừng ngủ gật. Riêng cậu, bây giờ còn chăm học hơn trước. Cậu vẫn nhớ trận đòn của bố sau lần trốn học với Giang Tử Khâm, bị thầy chủ nhiệm yêu cầu mời bố đến gặp. Còn bà mẹ rất lo lắng khuyên con trai tránh xa cô thiên kim tiểu thư kia, “Nó sinh ra, miệng đã ngậm thìa khóa vàng, chân giẫm lên cầu thang thủy tinh, nó không đỗ đại học cũng chẳng sao, ông bố bỏ ra ít tiền là nó đường hoàng vào đại học Thanh Hoa, còn con, nhà nghèo kiết, không dựa vào kiến thức không thể đổi đời, cuối cùng vẫn như bố con, cả đời làm công nhân, không bao giờ ngẩng mặt lên được!”
Cho nên, cậu khao khát vượt lên, khao khát kiếm tiền, để một ngày nào dó cậu sẽ giàu có, thành đạt như người đỡ đầu của Giang Tử Khâm, đi xe xịn, ở nhà lầu, là người nổi tiếng, nếu không, làm sao xứng với Giang Tử Khâm?
Chuông tan học vừa vang, Giang Tử Khâm vẫn theo ý mình, là người đầu tiên ra khỏi lớp. Không lên chiếc xe đến đón, nhanh như sóc, cô lủi sang phía khác, cùng với Triệu Doãn Phu chạy bộ gần nửa con phố. Lúc thấm mệt, dừng lại mặt đẫm mồ hôi, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển, người đổ về trước, cổ áo đồng phục cô tình mở rộng, làm cho Triệu Doãn Phu đứng đối diện nhìn thông thống hết thảy.
Áo ngực xinh xắn bằng ren màu đen, ôm khít làn da hồng phấn. Triệu Doãn Phu vội vàng ngoảnh đi, miệng lẩm bẩm đọc: Phi lễ vật thị, phi lẽ vật thính, phi lễ vật động đầu nôn nao suy nghĩ, mặc dù không đầy đặn, nhưng đủ một bàn tay ấp, lại rất đẹp. Ý, lại nghĩ lung tung rồi! cậu tự vỗ đầu mình.
Một câu trong luận ngữ, nghĩa là: Nhưng gì không hợp lệ không được nhìn, không được nghe, không được động vào.
“Chúng mình đi đâu?” Cổ họng khô chát, Triệu Doãn Phu mãi không dám nhìn vào mắt cô bạn.
“Đến sở điều tra, cậu quên à?” Cô chặn một chiếc taxi, “Bạch cốt tinh cuối cùng đã hiện hình.”
Triệu doãn Phu lẩn ngay vào xe, ngơ ngác hỏi: “Kịch nào thế, có Bạch Cốt Tinh vậy ai là Tôn Ngộ Không?”
“Tôi, đợi tôi tam đả Bạch Cốt Tinh thế nào!” Cô liếc cậu một cái, có vẻ rất phấn khích, “Cậu làm Trư Bát Giới đi, nhị sư đệ!”
Cả hai cười phá lên.
Buổi trưa, Sở Điệu Tra gọi điện thống báo, điều tra về người mà Giang Tử Khâm yêu cầu, đã có kết quả, có mấy thông tin rất đáng nghe. Giang Tử Khâm hỏi sơ qua, mừng rơn, suýt không kìm chế được, muốn bỏ học chạy đến ngay.
Cuối cùng kiên nhẫn chịu đựng đến lúc tam học, trước đó đã ném mẩu giấy hẹn Triệu Doãn Phu đi cùng. Khi đến Sở Điều Tra, giám đốc sơ đích thân tiếp cô, giải thích tỉ mỉ những tư liệu thu thập được, đưa ra một xấp ảnh, cho biết, một phần tư liệu và ảnh đã được chuyển fax nhanh đến đối tượng điều tra.
Giang Tử Khâm lấy làm cảm kích, thưởng thêm món tiền mới ra về. Cô đưa Triệu Doãn Phu về nhà trước, sau đó một mình đến khách sạn Helan, gặp Chân Manni.
Chân Manni quả nhiên đợi cô trong phòng, mặc dù trước đó không ai hẹn ai, nhưng người nọ đợi người kia, hai tình địch luôn hằm hè nhau, cuối cùng bí mật gặp nhau.
Chân Manni rót bước cho Giang Tử Khâm một cốc nước ổi ép, lúc đầu làm bộ như khô