
ột căn phòng khá xinh xắn và hết sức ngăn nắp, sạch sẽ. Một tấm màn bằng vải voan trắng bay phất phơ đầy bí ẩn làm nó thấy tò mò. Nó thắc mắc sau bức màn đó có thể là thứ gì.
Đắn đo trong giây lát, nó quyết định bằng mọi giá cũng phải khám phá ra bí mật đó. Nó bước tới và đi vòng qua một bên rất chậm rãi. Thì ra chỉ là một chiếc giường nệm trắng. Mắt nó long lanh nhìn bé gái khoảng chừng 12,13 tuổi đang nằm trên đó. Cô bé đắp chăn đến ngang bụng, da mặt vàng vọt, hai mắt nhắm nghiền. Nhưng điều làm nó để tâm là đứa nhỏ thở bằng bình dưỡng khí và cũng đang được truyền nước biển. Nó có cảm giác cô bé giống như một làn sương mỏng có gì đó rất mơ hồ, rất mong manh, dễ vỡ. Lòng nó đau đau mà không hiểu vì sao. Nó quỳ xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của đứa trẻ. Đột nhiên, một cảm giác như bị điện giật nhanh chóng truyền từ cánh tay đi khắp người nó.
Nó đứng trên một ban công và nhìn thấy một đứa khoảng lên tám đang khóc lóc rất thảm thương. Cô bé mặc áo đầm hồng, tay ôm một con gấu bông đã cũ. Nó tiến lại, định sẽ dỗ dành cô bé thì bất thình lình, từ trong bóng tối, một người nữa xuất hiện. Trên tay hắn cầm một bức tượng bằng vàng và đánh liên tiếp mấy cái vào đầu dứa nhỏ từ phía sau. Nó lấy tay che miệng và thét lên kinh hoàng. Hình hài nhỏ bé của đứa trẻ ngập trong vũng máu tươi chảy lênh láng dưới đất. Một lần nữa, trái tim của nó như thắt lại khiến nó không sao thở nổi. Đúng lúc đó, nó mở mắt ra và sợ hãi khi nhận ra bên cạnh cô bé nằm trước mặt là con gấu bông trong tay đứa nhỏ lúc nãy.
- Không! KHÔNG! - Nó lật đật bò ra xa, trán ướt đẫm mồ hôi.
Có tiếng đập cửa và tiếng tay nắm bị vặn qua lại liên tục làm nó giật thót tim. Chắc tiếng thét lúc nãy đã làm kinh động những người trong nhà. Nó nhìn qua lại, căn phòng không còn cửa nào khác. Lối thoát duy nhất lúc này chính là ...cái cửa sổ. Nó lật đật đứng dậy và nhìn ra ngoài. Cũng không cao lắm. Bên dưới lại là một hồ bơi khá rộng. Nó ngoái đầu nhìn lại một lần trước khi liều nhắm mắt nhảy xuống...
Gia Khiêm đang ngồi đọc sách ở gần đó bỗng thấy từ trên cửa sổ lầu hai có một cô gái lao thẳng xuống hồ nước thì giật cả mình:
- Lại chuyện gì vậy? - Khiêm đóng cuốn sách lại, vội vàng chạy đến
Nó vừa ngoi lên khỏi mặt nước và nhanh chóng trèo lên bờ. Thấy có người đuổi theo mình nó càng cắm đầu cắm cổ chạy.
- Cô đâu cần chạy nhanh như thế! - Gia Khiêm hét lớn - Có ai đuổi cô đâu.
Nó mặc kệ. Làm gì có kẻ xấu nào lại nhận là mình xấu đâu chứ. Thấy đối phương có vẻ chẳng coi lời nói của mình ra gram nào, Khiêm quyết định rẽ sang đường tắt để đón đầu nó. Chỉ chút nữa thôi là nó đâm sầm vào anh ta. Nhanh như một động cơ phản lực, nó lập tức quay đầu chạy về hướng ngược lại.
Gia Khiêm há hốc miệng, không nói được câu nào. Anh chống tay lên hông, lắc đầu nói:
- Đúng là trẻ con. Tôi chứ gặp người khác thì cô tiêu rồi.
Đoạn, Khiêm nhìn quanh rồi nhảy lên chụp lấy một cành cây ở trên cao. Anh chàng búng mình lên không, lộn mấy vòng sau đó rớt xuống trước mặt nó. Rút kinh nghiệm lần trước. Vừa đáp xuống đất là Gia Khiêm nhanh chóng giữ chặt nó và khoá hai tay nó lại bằng bàn tay rắn chắc của mình.
- Tôi thắc mắc không hiểu mới tỉnh lại mà sao cô khoẻ thế?
Nó thấy chị Gia Nghi bắt đầu ra dấu cho nó:
- Đình Duy là người đã chữa trị cho em trong suốt thời gian qua đấy...
- Anh là bác sĩ? - Nó nhìn Duy vừa ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường.
- Ừ - Anh gật đầu - Và cô là bệnh nhân kì lạ nhất mà tôi từng gặp.
Vừa nói Duy vừa đút ống nghe vào hai lỗ tai. Chị Gia Nghi cũng vội vàng ngồi xuống mép giường gần đó, chăm chú quan sát.
- Cô có biết mình đã nắm hôn mê bao lâu rồi không?...Tính tới hôm nay thì vừa đủ một tuần chẵn...
- Một tuần? - Nó kinh ngạc.
- Phải! - Anh chàng chồm dậy, rọi đèn vào mắt nó kiểm tra.
Thật đáng sợ. Nó nằm trên giường suốt bảy ngày trời ư? Không ăn uống gì sao nó vẫn chưa chết?
- Nghe sợ quá phải không? - Duy đút lại chiếc đèn nhỏ như cây bút bi vào túi áo - Tôi phải liên tục tiêm thuốc mới giữ được tính mạng cho cô đấy.
- Bây giờ tỉnh lại rồi. Có phải không cần...?
- Đừng nói với tôi là cô sợ đau nhé!... Nghe Gia Khiêm bảo nhảy từ lầu hai xuống cô còn dám nói chi... - Duy kéo tay áo nó lên và đâm kim vào dưới da.
Nó nhăn mặt còn chị Gia Nghi thì lắc đầu cười... Lần đầu tiên gặp ba của anh, nó thấy rất sợ. Ông ấy không vui tính giống anh, cũng không hiền như chị Gia Nghi mà dữ y chang anh trai của anh là Gia Khiêm. Vẻ mặt nghiêm nghị và cái miệng khô héo nụ cười thông báo cho nó biết đây là một con người cực kì khó tính. Nó cố gắng tỏ ra lễ phép hết sức có thể. Và may mắn thay vì ba anh đã không làm khó dễ nó. Chị Gia Nghi nói ông ấy chỉ hung dữ đối với con cái chứ người ngoài thì không. Điều này cũng làm nó thấy an tâm phần nào.
Nhà anh có không biết bao nhiêu người phục vụ. Đi đến đâu người ta cũng cuối đầu chào kính cẩn khiến nó ngại muốn chết. Đó là còn chưa kể đến vệ sĩ của cha anh. Người nào cũng mặc vest, đeo kính đen, lưng quần giắt súng. Mặt thì lúc nào cũng cứng đơ như tượng, không hề biểu lộ chút