
.
“Tháng sau là em sẽ tròn hai mươi tuổi, không được kêu em là tiểu Mễ Tô nữa.” Mễ Tô nhăn nhăn cái mũi nhỏ.
“Dạ dạ dạ, Mễ Tô tiểu thư, rất hân hạnh được gặp em.”
“Anh trình diễn ân cần với chị gái em là tốt rồi, không cần như vậy với em
đâu…, cảm giác thật không chân thành, Kỳ Nặc còn tốt hơn anh.”
Đề Lạp nghe vậy, cười lăn lộn trên ghế salon.
Còn lại Tạp Bố nháy mắt mấy cái, không biết nên đáp lại cô như thế nào.
“Em đi ra ngoài một lúc, bye bye!” Sau khi Mễ Tô vẫy tay chào, liền nhảy nhảy nhót nhót chạy ra ngoài.
Thấy nét mặt của Tạp Bố, Đề Lạp lại phá lên cười khanh khách.
“Dạo này tính cách Mễ Tô càng ngày càng khó hiểu!” Tạp Bố lắc đầu không biết nên khóc hay nên cười.
Đột nhiên Đề Lạp thần thần bí bí lại gần chồng, lấy củi chỏ đẩy đẩy hông anh.
“Này, anh có phát hiện, khi Mễ Tô ở cùng Diệp Nặc, có điều không bình thường!”
“Em cũng thấy vậy à?”
“Thời điểm bọn họ mắt đối mắt, em đều cảm thấy không khí nóng như thiêu đốt.
Nếu nói giữa bọn họ không có gì mờ ám, chắc chỉ có cha em người không
chịu thừa nhận thực tế, mới có thể tin.”
“Xem ra, lại sắp thành một đôi rồi.” Tạp Bố rất nghiêm túc tuyên bố.
Đề Lạp dựa vào lòng chồng cười, trong lòng không ngừng phỏng đoán, tình yêu của tiểu Mễ Tô sẽ có kết quả chứ?
Mễ Tô đi lang thang xung quanh một lúc, càng hoảng trong lòng càng trầm.
Cuối cùng, cô ngồi xuống chiếc ghế dài ở một góc nhỏ của công viên.
Gần đây cha luôn hỏi cô ngày trở về trường học, tính toán giúp cô mua vé máy bay.
Nhưng là, cô không thể nói ra miệng, không thể nói ra rằng cô không muốn trở
về học viện âm nhạc, không thể nói rằng mình không muốn tiếp tục học
đàn.
“Phiền chết rồi…”
“Cái gì phiền chết rồi hả?” Một giọng nói phát ra từ sau lưng, dọa cô giật mình.
“Anh Diệp Nặc? Sao anh giống như người thất nghiệp vậy, nói xuất hiện là xuất hiện ngay.”Cô khó tin nhìn anh chằm chằm.
Anh ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô.
“Anh nhìn em như vậy làm gì?” Ánh mắt của anh thật quái dị.
“… Anh là Tạp Bố.”
Anh đáp phi sở vấn* nói ra một câu.
*đáp phi sở vấn: hỏi một đằng, trả lời một nẻo; ông nói gà, bà nói vịt.
Cô nhìn anh giống như một bệnh nhân tâm thần.
“Anh làm trò! Em vừa mới gặp anh Tạp Bố đến đón chị gái em trở về Diệp gia.”
“Thì ra là em vừa gặp anh Tạp Bố. Thật đáng tiếc, anh chọn thời gian đùa giỡn không đúng lúc.” Anh thở dài, hơi bóp cổ tay.
Khó có khi anh nói giỡn một chút.
“Không hẳn như vậy, vị đại ca này. Kể cả khi em không gặp anh Tạp Bố trước,
chỉ cần nhìn một cái là em có thể nhận ra anh!” Mễ Tô chịu không nổi
trợn mắt một cái.
Diệp Nặc nghe xong hết sức kinh ngạc.
“Từ nhỏ đến lớn, bạn học của anh và anh Tạp Bố luôn nhận lầm bọn anh, kể cả bố mẹ anh, cũng thỉnh thoảng có lúc nhầm, tại sao Đề Lạp với em, chỉ
cần nhìn một cái là có thể phân biệt được bọn anh?”
“Tại sao
không thể phân biệt được các anh? Cho đến bây giờ em cũng không cảm thấy hai anh lớn lên giống nhau!” Mễ Tô nhún nhún vai, vẻ mặt đương nhiên.
“Vậy thì tốt, nếu không anh sẽ thật lo lắng nếu có một ngày em nhầm anh
thành anh Tạp Bố.” Anh nhe rằng cười một tiếng, thoải mái vỗ ngực một
cái.
“Yên tâm đi! Anh và anh Tạp Bố không giống nhau chút nào hết.”
Diệp Nặc cười.
Mễ Tô không biết, trên đời này người cảm thấy hai anh em sinh đôi bọn họ
không giống nhau, một là chị gái Đề Lạp, một người khác chình là mình.
“Đây có phải là ý chỉ của ông trời không nhỉ?” Diệp Nặc lắc đầu cười.
“Ý chỉ gì cơ?” Cô tò mò hỏi.
“Trời cao phái một đôi chị em không nhận lầm anh em bọn anh xuống, để cho bọn anh cảm thấy mình là độc nhất vô nhị.” Lời của anh khiến Mễ Tô trầm ngâm một lúc.
Tiếp, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn anh.
“Làm cái gì mà nhìn anh vậy?” Anh cảm thấy ánh mắt cô nhìn anh quá mãnh liệt.
“Anh Diệp Nặc, anh cảm thấy mỗi người đều là độc nhất vô nhị à?”
“Anh cho là như vậy.”
“Như vậy, anh cảm thấy điểm độc nhất vô nhị của em là gì?” Cặp mắt cô sáng long lanh nhìn anh.
“Ừm... Em rất tốt.” Anh suy tư một chút.
“Chả lẽ anh độc ác sao? Trả lời cụ thể một chút!” Cô không hài lòng với câu trả lời của anh.
“Ý của anh là, tính tình của em sẽ làm người ta muốn thân cận với em.”
Vậy tiếng đàn piano của em thì có gì đặc sắc độc nhất vô nhị?” Cô tiếp tục mong đợi hỏi anh.
“Anh là người ngu thanh âm, nghe không hiểu.” Anh lắc đầu lực bất tòng tâm.
Cô nghe không khỏi có chút bực mình.
“Quên đi.” Cô đứng dậy muốn đi.
“Em phải về nhà?” Anh kéo cánh tay cô.
“Em còn muốn đi lung tung một lúc nữa.” Cô không muốn đi về nhà.
Về lại nhìn thấy chiếc đàn ở phòng khách kia, rồi lại nhìn thấy mặt của cha, cô đều cảm thấy áp lực rất lớn.
“Dạo gần đây em còn tiếp tục luyện đàn không?”
“Không có. Làm sao vậy?” Cô nghi ngờ nhìn anh.
“Anh nghe cha em nói, ông tính để em ở lại đây đến hôm sinh nhật hai mươi tuổi bộc lộ tài năng, đàn một bài cho mọi người nghe.”
“Cha em? Sao ông ấy có thể tự chủ trương?” Đầu tiên cô kinh ngạc trợn to mắt, tiếp theo là hừng hực lửa giận bốc lên.
Diệp Nặc suy nghĩ sâu xa nhìn cô, đột nhiên, giống như sợ cô chạy mất, anh
đem đôi tay để lên trên