
người duy nhất có thể làm cho cô để ý chỉ
có Phùng Ki, Manh Manh đẩy cửa tiến vào, y tá đang ở bên trong tiêm thuốc, cô y
tá thực trẻ tuổi, bộ dáng ước chừng hai mươi ba, hai mươi
bốn, không thể nói là xinh đẹp, nhưng làn da trắng, đôi mắt to, bên trong áo
dài trắng là một thân quân trang, khiến cho cô y tá nhìn qua có chút hiên ngang
quyến rũ, hơn nữa hiện tại, ánh mắt cô lóng lánh, bộ dáng có chút ngượng ngùng
cùng Ki ca ca nói chuyện...
Manh Manh trừng mắt nhìn,
cô vừa tiến đến, cô y tá liền khách khí gật gật đầu với cô, thu dọn vài thứ rồi
đi ra ngoài, Phùng Ki nghiêng đầu, phát hiện tròng mắt của tiểu nha đầu một
chút cũng không thôi nhìn chằm chằm thân ảnh y tá người ta, đáy mắt lóe ra ánh
sáng, nhìn qua có chút cổ quái, cái miệng nhỏ nhắn cắn môi dưới, không biết suy
nghĩ cái gì đây?
Phùng Ki đưa tay xoa bóp
mặt của cô: "Tiểu nha đầu, còn tức giận sao?" Manh Manh xoay đầu nhìn
anh: "Ki ca ca, anh cảm thấy cô ấy đẹp mắt không?" "Cái
gì?" Phùng Ki bị cô hỏi sửng sốt, nhất thời không hiểu được, Manh Manh
hướng về phía cửa bĩu môi: "Chính là cô y tá mới đi ra, đẹp mắt
không?"
Trước kia tiểu nha đầu
cũng thích hỏi anh mấy vấn đề này, hơn nữa còn hỏi đến cùng, ban đầu anh nói
cho có lệ là đẹp, tiểu nha đầu sẽ hỏi không dứt: đẹp chỗ nào? Là ánh mắt, cái
mũi, hay miệng... Có phải so với cô đẹp hơn hay không... Manh Manh là nha đầu
rất thích hư vinh, từ nhỏ đã thích mặc đẹp lại còn trang điểm, vài năm nay đại
khái đã trưởng thành, rất ít hỏi anh vấn đề như vậy, hôm nay đột nhiên lại hỏi,
Phùng Ki cũng rất hoài niệm.
Tâm Phùng Ki bỗng nhiên
nổi lên một tia ranh mãnh, gật gật đầu: "Cũng không tệ lắm, rất thanh
tú!" Manh Manh bất mãn quyệt miệng: "So với em đẹp hơn sao?"
Phùng Ki ra vẻ nghiêm túc nhìn cô vài lần, gật gật đầu: "So với em lúc này
đẹp hơn, em soi gương xem, em bây giờ giống như cọp mẹ."
Manh Manh đứng lên nhảy
đến toilet, Phùng Ki không khỏi buồn cười, chỉ chốc lát sau tiểu nha đầu đi ra,
tay chống thắt lưng: "Ki ca ca, anh từng nhìn thấy cọp mẹ
xinh đẹp như vậy sao?"
Phùng Ki liếc nhìn đồng
hồ: "Mười giờ rồi, mau ngủ đi!" Ánh mắt Manh Manh sáng lên, nhanh
chóng xông đến, dùng cả hai tay hai chân trèo lên giường bệnh, chui vào trong
lòng Phùng Ki, thật nhanh nhắm mắt lại, lông mi cong dài lại nghịch ngợm rung
động, mí mắt lại di chuyển, vừa nhìn là biết giả bộ ngủ.
Phùng
Ki nhẹ nhàng chọt chọt hai má của cô: "Đánh răng chưa?" Tiểu nha đầu
mở mắt ra, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên chu lên: "Ki ca ca kiểm tra
đi..." Môi phấn nộn như có như không xẹt qua chóp mũi Phùng Ki, thiếu chút
nữa chạm vào miệng Phùng Ki, xông vào mũi là hương chanh nhàn nhạt cùng cảm
giác mềm mại, giống như một chiếc lông chim nhỏ, nhẹ nhàng phớt qua trái tim
của Phùng Ki, có chút ngứa ngáy ...
Mặc dù Manh Manh bĩu môi,
bộ dáng không tình nguyện, thời điểm Phương Chấn Đông đi, cũng đem tiểu nha đầu
cùng đi, Phùng Ki thật ra âm thầm nhẹ nhàng thở ra, phòng bệnh Phùng Ki ở chỉ
là phòng đơn, điều kiện tự nhiên so ra kém phòng cán bộ cao cấp nhiều, tiểu nha
đầu ngủ trên sô pha cũng là vấn đề, mấy ngày nay, Phùng Ki phát hiện Manh Manh
đáy mắt có vết thâm đen, ban đêm thường xuyên nghe thấy cô lăn qua lộn lại gây
tiếng vang, có ý muốn bảo cô ngủ trên giường, lại đối với tự chủ của chính mình
không cho phép.
Mặc dù tiểu nha đầu ngủ
trên sô pha, giơ tay nhấc chân lại đều phô bày phong tình nữ tính, Phùng Ki
cũng không thể nhìn như không thấy, giống như bất tri bất giác, có cái gì đó
lặng lẽ thay đổi, cho nên dưới loại tình huống này, cùng tiểu nha đầu bảo trì
khoảng cách nhất định có vẻ tốt hơn, làm cho anh cũng bình tĩnh ngẫm lại, rốt
cuộc sai ở chỗ nào.
Nhưng mà, nhìn Manh Manh
bị chú Phương tha ra khỏi phòng bệnh, trong lòng Phùng Ki vẫn nổi lên loại cảm
giác không muốn, cho đến khi thân ảnh của cô biến mất, ánh mắt Phùng Ki còn
chưa thu trở lại.
Lão Phùng ở một bên nhìn
thấy con như vậy, không khỏi thở dài, con ông trời sinh chính là để tham gia
quân ngũ, kỳ thật tham gia quân ngũ cũng không phải lựa chọn tốt nhất mà kẻ làm
cha mẹ bọn ông kỳ vọng, bởi vì tham gia quân ngũ rất gian khổ, lão Phùng là
người cha bình thường nhất, ông cũng giống như cha mẹ mình, hy vọng đường đời
của con bình thuận an nhàn, nhưng mà con đã muốn tham gia quân ngũ, hơn nữa lại
làm một quân nhân đủ tư cách nhất.
Quân doanh tôi luyện,
khiến cho góc cạnh hình dáng của con ông càng phát ra cương nghị, cái loại ý
chí cứng như sắt thép, trăm tôi ngàn luyện này từ trong xương con ông mà lộ ra,
khiến lão Phùng thân là cha ruột, không thể không kiêu ngạo tự hào, chính là
trong tình cảm lại quá ù lỳ, giống như một cái đầu gỗ ngu ngốc, rõ ràng trong
lòng, trong mắt đều là Tiểu Manh Manh, lại chết sống không thừa nhận, khiến cho
bọn họ làm cha mẹ ở một bên nhìn mà lo lắng.
Có làm gì cũng vô dụng,
tuy nói tuổi tác bọn họ không hiểu rõ cái gì là tình cái gì là yêu, nhưng
chuyện Chấn Đông cùng Dẫn Tố năm đó, lão Phùng cân nhắc cũng hiểu được, nam nữ
trong lúc đó, ai sống với ai, đều sớm