
t thăm dò.
Dưới sự phòng thủ hết sức cẩn mật này, Vi Quân mở to mắt nhìn Lâm Đông đẩy cửa phòng bệnh bước vào, gương mặt tuấn tú như điêu khắc xuất hiện trong màn đêm, đi đến trước mặt cô.
Nữ cảnh sát ngồi trên sofa không biết đã ngủ như chết từ lúc nào, không hề nhúc nhích, ngoài cửa cũng không có động tĩnh gì.
Khoảnh khắc hai người đối mặt nhau, anh mới khẽ nói: "Ở Thái Hằng tinh, đưa tin tức giả sẽ bị ăn roi đấy!"
Trái tim Vi Quân hơi nhói đau: "Đâu đâu cũng có tai mắt, anh..."
Anh đánh gãy lời cô: "Vi Quân, em có muốn đi theo anh không?" Có muốn cùng một tên dị nhân người ngoài hành tinh là anh đây, phiêu bạt chân trời góc bể?
Cô giật mình: "Em..."
Đúng vào lúc này, chuông cảnh báo bỗng reo lên, ngoài cửa có người trầm giọng quát khẽ: "Ai đó?" Trái tim Vi Quân thắt chặt: "Anh mau đi đi!" Thế nhưng Lâm Đông vẫn làm như không có gì, ngại gì sau lưng chuông cảnh báo như sấm rống, sợ gì từ hành lang đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, anh không hề nhúc nhích, cố chấp nhìn cô, đưa tay về phía cô, lặng lẽ chờ đợi.
Vi Quân ngắm nhìn gương mặt tĩnh lặng sâu xa của anh, bỗng rơi nước mắt. Đúng vậy, anh là người ngoài hành tinh, nhưng anh cũng là người thề non hẹn biển cùng cô đi hết cuộc đời này, anh còn cứu cô, cứu rất nhiều người nữa!
Bàn tay mảnh khảnh lạnh lẽo, nắm lấy lòng bàn tay rộng của anh. Đôi mắt của anh, lần đầu tiên phát ra hào quang sáng chói không gì sánh bằng.
"Người phụ nữ của anh, cám ơn em." Anh một tay kéo cô vào lòng: "Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
Trận mưa đạn sau đó, tiến hành một cách bí mật nhưng lại rất kịch liệt.
Nghe nói trong trận mưa đạn đó, có một cô gái trẻ bị bắn nhầm, bởi vì những vị cảnh sát tham gia nhiệm vụ, đều nhìn thấy một viên đạn bắn thẳng vào tim cô. Con quái thú trong truyền thuyết vẫn không xuất hiện, chỉ có một tên nhóc thân thủ nhanh nhạy, ôm lấy thi thể của cô bé, gương mặt đầm đìa nước mắt mà chạy thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát.
Sự việc lần này được xem như chuyện ngoài ý muốn. Thân phận của Lâm Đông bị tình nghi là tội phạm chạy trốn, nhưng sau cùng điều tra không có kết quả, không thể giải quyết được. Bởi vì sự kháng nghị và chất vấn của thầy cô bạn bè nơi trường học của cô gái, phía cảnh sát lại không công bố về cái chết của cô, chỉ nói rằng cô đã bị tên tội phạm chạy trốn kia bắt làm con tin, nay đã mất tích.
Bố mẹ Hạ gia vì nỗi đau mất đi con gái, nhanh chóng rời khỏi thành phố mà dọn đến vùng quê.
Câu chuyện thần kỳ này chỉ là một đoạn nhạc đệm rất ngắn. Sau đó cũng không ai nhắc đến nữa.
Mùa xuân ở Tứ Xuyên, tuyết rất mỏng, núi rất xanh.
Ở làng nào đó.
Tiệm gà rút xương thơm cay vẫn đắt khách như thường, vợ chồng bà chủ vô cùng hòa thuận, thu lời ít bán được nhiều, đều dành được thiện cảm của mọi người trong thôn.
Điều làm người khác ngưỡng mộ hơn cả, vẫn là con gái và con rể của họ. Hai người tài mạo đều xuất chúng, tính tình ôn hòa. Mặc dù cậu con rể trông có vẻ lầm lì, nhưng nghe nói là tự mở công ty trên mạng, kiếm được rất nhiều tiền. Cô con gái là giáo viên của trường tiểu học xây lại sau trận động đất, rất được lòng của đám học trò nhỏ. Vào buổi tối trời trong, có lúc sẽ nhìn thấy được hai đứa trẻ ngồi rúc vào nhau trên ngọn núi nhỏ phía sau thị trấn cùng ngắm sao.
Cô vẫn tên là Hạ Vi Quân, Tứ Xuyên rộng lớn và đông dân như vậy, ai lại đi quan tâm một Hạ Vi Quân vốn đã chết nay bỗng hồi sinh?
Buổi tối mùa xuân vẫn còn chút lạnh, cô co ro trong lòng anh, chỉ tay về phía những ngôi sao lấp đầy trời: "Anh nói xem, đại quân của các anh đã lạc đường đi đến tinh hệ nào rồi?"
Ngón tay của anh lướt qua gò má lạnh buốt của cô: "Không biết nữa. Mất đi anh dẫn đường cho bọn họ, phạm vi sai lệch của họ có thể đạt đến mấy năm ánh sáng, có lẽ sẽ lạc đường, cũng có thể sẽ tìm được."
Mạch suy nghĩ của cô lại quay về tối hôm đó. Cô đã nhìn thấy trận mưa đạn duy nhất trong cuộc đời mình. Không có ai quan tâm đến sống chết của cô, bọn họ chỉ nghĩ đến việc bắt Lâm Đông.
Chỉ có Lâm Đông, vẫn luôn bảo vệ phía sau cô. Không phải cô vô tình trúng đạn, mà là chắn viên đạn thay cho Lâm Đông... Khi cô nhìn thấy phía sau có người đánh lén, cơ thể như phản xạ có điều kiện mà hành động... Thì ra cô có thể chấp nhận vì anh mà chết đi, vì anh phản bội tất cả.
Những chuyện xảy ra sau đó, được Lâm Đông tóm tắt qua loa. Đợi khi cô tỉnh lại lần nữa, thì đã chạy đến vùng quê này rồi.
Anh nói, sau khi anh ôm lấy thi thể của cô chạy ra ngoài, lợi dụng trường năng lực của đội trưởng cảnh vệ với sức chiến đấu mạnh nhất Thái Hằng tinh, quay ngược thời gian và không gian... Anh xuyên không đến trước thời điểm cô tử vong, đánh bay viên đạn chí mạng đó. Còn anh cũng bởi vì điều này, mà mất đi trường năng lượng có thể dẫn đường cho hạm đội bên ngoài vũ trụ tiến vào, từ đó trở thành một người bình thường.
Cô có thể vì anh chết, vì anh phản bội lại quốc gia của mình, tại sao anh không thể chứ?
Mỗi lần nhớ đến tối hôm đó, cô vẫn luôn rất cảm động.
Cô nắm lấy tay anh: "Ông xã, em nhớ rõ hôm sau trận động đất khi anh cứu em, anh nói