
Nhưng em thích đeo.
- Rose! Em không thể đeo 1 chiếc vòng có mặt là 1 chiếc nhẫn cưới được.
- Em không quan tâm.
Nó bướng bỉnh cãi lại tất cả mọi người. Ai cũng khuyên nó nên tháo chiếc vòng ra bởi vì họ thấy nó đeo chiếc vòng có mặt là chiếc nhẫn William
tặng nó rất buồn cười. Nhưng dù học có nói gì đi nữa thì nó cũng đã đeo
chiếc vòng đó hơn 2 năm òi.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đến 8h bữa tiệc bắt đầu. Bữa tiệc được tổ chức trên 1 chiếc du thuyền
sang trọng. Nhưng có điều khiến nó băng khoăn là nó không biết chủ nhân
của bữa tiệc này là ai mà tịa sao mọi người cứ khăng khăng bắt nó tham
gia. Bữa tiệc có rất nhiều star, chính khách, thương nhân. Nó lúc nào
cũng vậy khi nó bước vào mọi người ai cũng nhìn nó và nhìn xuống cổ nó
lắc đầu khó hiểu. Nó đứng trên boong thuyền nhìn xuống biển. Nó không
muốn mấy bà mấy cô thích tán chuyện hỏi nó và xì xào bàn tán về chiếc
vòng nó đã đeo hơn 2 năm qua.
- Thưa cô. Cậu chủ của tôi muốn gặp cô.- Tiếng của nhân viên trên thuyền làm nó giật mìn quay lại.
Nó khẽ mỉn cười với nhân viên trên tàu:
- Ý anh là chủ nhân của bữa tiệc này?
- Vâng thư cô.
Nó đi theo người nhân viên trên tàu, đó là 1 dãy hành lang sang trọng đèn bật sáng. Người nhận viên mở cửa 1 căn phòng:
- Mời cô vào phòng. Cậu chủ tôi đang ở trong đó.
Nó bình tĩnh ngửng cao đầu bước vào căn phòng đó. Căn phóng tắt đèn tối
đen. Nó nhìn thấy 2 bóng người đang kiss nhau. Nó không muốn ngõ cửa vì
ngõ cửa khiến nó có cảm giác mình là nhân viên của 2 bóng người kia, nó
cũng không lên tiếng gọi vì nó thấy giống như mình đang cầu khẩn 1 điều
gì đấy.Nó chọn cách đi thêm vài bước nữa và dẫm chân mạnh hơn làm tiếng
guốc vang lên trên lền tàu bằng gỗ. Nó thây bóng của người mà qua hình
dáng nó đoán là con trai nói với cái bóng còn lại nó đoán là con gái:
- Em đi ra đi.
Cô gái đó bước ra khỏi căn phòng vì bóng tối lên nó không nhìn dõ mặt.
Tiếng của chiếc bóng còn lại lên tiếng, dọng nói có vẻ rất quên thuộc:
- Cô ngồi xuống đi.
Nó bước tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện với người kia. Tim nó đang đập rất nhanh và chính bản thân nó cũng không hiểu được tại sao lại như
vậy. Đã 15 phút chôi qua nó yên lặng và cái bóng đó cũng yên lặng. Đột
nhiên bàn tay của chiếc bóng đó sờ lên cổ nó nơi nó đeo chiếc nhẫn. Tim
nó bây giờ thì có lẽ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Chuyện gì thế này?
- Tháo chiếc vòng đó ra đi. - Cái bóng lên tiếng, dọng nói đó có cái gì
khiến nó cảm thấy rất quen thuộc. Dọng nói lạnh lùng, ra lệnh.
Nó ẩy tay của chiếc bóng ra khỏi chỗ chiếc vòng nhưng bàn tay đó đã kịp
nắm chặt lấy tay nó. Đó là bàn của đàn ông, bàn tay đó rất lạnh. Bàn tay đó khẽ kéo nó lại ngần phía chiếc bóng 1 cách thô bạo. Vì tay nó bị nắm quá chạt lên rất đau. Đột nhiên tay của chiếc thả tay nó ra. Khẽ cầm
lấy bàn tay mình suýt xao. Chiếc bóng đột nhiên đứng dậy đi vòng quanh
chiếc nghế nó đang ngồi. Chiếc bóng đó di quá nhẹ không ngây lên 1 tiếng động nào trong căm phóng vắng lặng. Đột nhiên 1 bàn tay lạnh lùng đặt
trên vai nó, nó giật thót cả mình. Chiếc bóng đó khẽ ra lệnh vẫn bằng
giọng nói lạng lùng rất có uy lực:
- Ngồi yên.
Vậy mà nó ngồi yên thật. Nó đúng là nhát quá. Bàn tay của chiếc bòng khẽ chạm vào giây vòng của nó, chiếc vòng của nó dơi xuống chỗ ngực nó. Bàn tay đó khẽ lần trong bóng tối trên ngực nó và lấy lại chiếc vòng. Khẽ
cúi xuống thì thầm vào tai nó:
- Ngồi yên. Tôi chỉ mượn xem chút thôi.
Vì quá sợ lên nó ngồi yên không giám nhúc nhích. Nếu nó biết có ngày hôm nay thì nó sẽ không mặc chiếc váy hở vai tới bữa tiệc và tháo chiếc
vòng để ở nhà. Còn nữa nó sẽ bớt xem mấy bộ phim kinh dị đi. Cái bóng
bước tới chiếc bàn và lấy 1 cái hộp. Nó rất tò mò nhưng không giám quay
ra nhìn vì sợ, nó chỉ khẽ liếc mắt ra chiếc bàn đó. Đột nhiên có cái gì
đó lành lạnh trên cổ nó. Đưa tay sờ lên cổ là một chiếc vòng khác.
- Tôi đã bảo cô ngồi yên cơ mà. - Chiếc bóng nói với giọng lạnh lùng sen chút đe dạo làm nó bỏ tay xuống ngay.
Sau khi đeo xong chiếc vòng vào cổ của nó chiếc bóng cầm lấy cằm của nó
làm nó quay mặt lại. Rồi chiếc bóng khẽ cúi xuống chạm vào môi nó. Chiếc bóng khẽ thì thầm vào tai nó:
- Cô đi da đi.
Nó ngoan ngãon đứng dậy đi ra đến chõ cửa phóng thfi đột nhiên quay lại. Nó cau mày nó với chiếc bóng:
- Trả lại tôi chiếc vòng, anh nói chỉ mượn xem 1 lúc rồi sẽ trả cơ mà. - Nó nói với giọng ấm ức như một đưa trẻ con không được cho cái kẹo.
Chiếc bóng kẽ nhếch mép rồi bật cười nói với nó:
- Haha. Cô cũng ngây thơ thật, tưởng tôi sẽ trả lại cho cô thật chắc.
- Nhưng...
- Đi đi.
Nó không giám nói thêm câu gì nữa ù té chạy khỏi căn phòng. Ra tới hành
làng tim nó vẫn còn đập thình thịch. Ở chỗ đầu hành làng có cheo 1 chiếc gương, nó đứng lại ngắm mình trong chiếc gương và cả chiếc vòng đó nữa. Đó là một chiếc vòng yếm làm hoàn toàn bằng đó sapphire được sâu bằng
sợi giây làm từ vàng trắng nguyên chất được cán mỏng. Nó lên boong tàu
một lúc thì bữa tiệc c