
n nào đó, nhưng cô không thể nhớ nổi tên anh ta!
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của mọi người xung quanh! Cô
hoảng sợ ngẩng đầu lên thì thấy tòa cao ốc cô vừa làm việc đang bốc cháy bừng bừng, cả tòa cao ốc lặng lẽ đổ rầm xuống đầu cô!
Cô tuyệt vọng lấy tay che mặt, thậm chí cô còn không né tránh nổi. Nhưng
trong màn khói dày đặc kia chợt xuất hiện hai bóng ngưới cao lớn anh
tuấn. Bọn họ đi đến gần cô, vác súng trên vai, dáng vẻ càng lúc càng rõ
ràng....
......
Đột ngột mở mắt ra nhìn thấy trần nhà màu xám trắng và một căn phòng xa lạ. Lòng Trình Thanh Lam chùng xuống, thì ra vừa nãy mới là mơ. Bản thân
mình đang ở vùng đất chết, còn ở một gian phòng trong căn nhà của Diệp
Diễm.
Năm 2010, năm 2010 xa xôi giờ đã trở thành giấc mơ kiếp trước! Câu nói
trong giấc mơ vừa rồi vẫn không ngừng vang vọng bên tai cô: “Nếu không
có những vũ khí trang bị trên người, cô chính là kẻ bỏ đi!” Đúng vậy, cô đã quá quen với cuộc sống tuân theo khuôn phép trước đây, ưu thế của cô chính là công việc hành chính. Ông trời ơi, vì sao không cho cô xuyên
không trở lại?
Cô lắc đầu, áp chế những suy nghĩ phức tạp xuống tận đáy lòng. Lạc quan
vui vẻ thuận theo tự nhiên, ý chí kiên quyết không dao động có thể coi
là thế mạnh của cô không? Có khi nào người đứng sau sắp xếp vụ xuyên
không đã nhìn trúng những điểm này của cô?
Ánh mặt trời chiếu vào phòng từ cửa sổ, mang theo sự lạnh lẽo và yên tĩnh
của vùng đất chết. Trình Thanh Lam đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, có hai ba binh lính đứng gác trên hành lang đồng loạt nhìn về phía cô.
“Phụ nữ của lão đại......” Đứng cách xa, có một người đang hạ giọng thì thầm với một người khác. Cô nghe thấy rất rõ, gương mặt nóng bừng, trong đầu chợt hiện lên gương mặt tuấn tú của Diệp Diễm, trái tim đập thình
thịch.
Trong sân có vòi nước vô cùng cũ kỹ, vừa mở ra đã có mùi rỉ sét. Cô múc nước lên rửa mặt, sức miệng. Bất chợt giật mình.
“Diệp Diễm đâu?” Cô hỏi những binh lính đứng gác trên hành lang.
Mấy binh lính bị câu “Diệp Diễm” của cô làm cho kinh ngạc. Họ liền đứng
nghiêm, chào cô theo tiêu chuẩn lễ nghi quân đội: “Báo cáo! Lão đại đang tập thể dục buổi sáng ở sân trước!”
Trình Thanh Lam ngại ngùng, mỉm cười cảm kích với binh lính kia rồi bước
nhanh ra sân trước. Băng qua một cánh cửa hình tròn thì thấy một cái sân rộng chừng năm mươi mét vuông. Ánh mặt trời chiếu tới từ đằng đông, phủ lên con đường đá màu xanh phía Tây, tỏa ra ánh sáng ấm áp vàng óng ánh.
Người đàn ông đang tập hít đất trên mặt đất. Cơ bắp hai tay cuồn cuồn tráng
kiện, lưng ướt đẫm mồ hôi. Đường nét trên gương mặt cứng cáp, rắn rỏi.
Những phiến đá dưới mặt đất hiện ra những vết chấm li ti do mồ hôi anh
ta rơi xuống.
“Dậy rồi sao?” Giọng nói trầm ấm của anh vang lên. Đột ngột anh nhấc người
đứng dậy, nhanh nhẹn như một con mãnh hổ. Mái tóc đen và gò má anh còn
vương lại mấy giọt mồ hôi, đôi mắt đen sâu thẳm đang cúi xuống nhìn
Trình Thanh Lam.
“Ừm! Chào buổi sáng!” Nhìn thấy anh, Trình Thanh Lam khẽ mỉm cười. Trái tim bỗng nhiên nhảy nhót liên hồi.
“Đi ăn sáng thôi!” Diệp Diễm cười rộ lên nhìn cô. Cả khu vườn dường như
cũng trở nên sáng sủa hơn. Anh cầm lấy tay cô, mặt cô đỏ bừng, cố vùng
vẫy mà không thoát được.
Anh dẫn cô tới một căn phòng nhỏ phía đông nam, trên bàn đã bày mấy món
điểm tâm chuẩn bị sẵn cho cô. Trình Thanh Lam ngồi xuống mỉm cười: “Cảm
ơn.”
Một miếng thịt khô, một bát cháo nhỏ, còn có cả một ly sữa thơm ngào ngạt.
Trình Thanh Lam nhìn anh: “Anh không ăn sao?” Diệp Diễm buông tay cô ra: “Tôi đã ăn với các binh lính rồi. Tôi đi tắm, lát nữa theo tôi ra
ngoài.”
Trình Thanh Lam gật đầu. Cô buộc tóc lại thành kiểu đuôi ngựa đơn giản. Diệp
Diễm không kiềm chế được đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô. Trình
Thanh Lam nghiêng đầu nhìn anh, giả vờ tức giận: “Này, tay anh toàn mồ
hôi, đừng chạm vào tóc của tôi!”
Diệp Diễm thoáng sửng sốt thu tay về: “Tôi đi tắm rửa đây.” Khiến cô nhất thời không nói nên lời.
Nhìn bóng người anh biến mất khỏi cửa, Trình Thanh Lam thỏa mãn uống một hớp sữa. Hương vị thơm ngon ấm áp lạ thường. Dòng sữa trắng mịn theo miệng
lan xuống lồng ngực khiến cô hơi run lên. Dường như còn có thêm cảm giác dịu dàng xuất hiện trong cơ thể.
-----------------------------------------
Ăn sáng xong, Diệp Diễm mặc một bộ quân trang thoải mái dẫn Trình Thanh
Lam ra ngoài, ngồi vào chiếc chiến xa mui trần thông thường. Nghe nói cú va chạm của cô hôm qua đã làm chiếc xe bọc thép bị hỏng nặng, mất hai
ngày mới sửa lại được. Trình Thanh Lam chỉ có thể cười gượng, che giấu
sự xấu hổ của bản thân.
Trần Giai Tân và một chiến sĩ khác ngồi phía trước. Chiến xa chạy dọc theo
tuyến đường chính về phía Tây. Chạy được khoảng nửa tiếng thì Trần Giai
Tân báo cáo với Diệp Diễm về đồ ăn dự trữ, tình hình khai phá khoáng
thạch và huấn luyện chiến sĩ. Ngoài việc huấn luyện chiến sĩ khiến anh
hài lòng, còn những việc khác đều khiến anh nhíu mày.
Trình Thanh Lam yên tĩnh ngồi bên cạnh anh, không ngừng suy nghĩ miên man: Thì ra cũng có chuyện làm a