
iễm vẫn luôn điềm tĩnh như nước, nhưng lúc này dường như cũng hơi thất thần.
Vết thương trên người vô cùng đau đớn. Nhưng chẳng là gì, anh đã từng bị
thương nặng hơn nữa. Và so với vết thương trên người, đau đớn hơn cả là
việc bị Nam Thành phản bội, cũng như người con gái bị Đinh Nhất mang đi
Anh vẫn còn nhớ rõ, bên vách núi, trong mưa bom lửa đạn, anh đã dốc hết sức mà không thể nào thay đổi thế cục, cuối cùng ngã xuống vách đá. Dưới
bầu trời trong xanh, trong thủy triều gào thét, anh không để ý đến con
dao của đối thủ sắp chém lên vai anh, cố gắng quay người lại để nhìn cô
lần cuối.
Cô đứng sát bên vách núi. Một binh lính áo đen bị bộ trảo của cô xé đôi thành hai nửa. Xuyên qua cảnh tượng đầu rơi máu chảy đó, anh
thấy trên khuôn mặt động lòng người vẫn hay e thẹn của cô lộ vẻ hoảng
hốt cực kỳ bi thương.
Ba người đàn ông chĩa súng về phía cô, cô đứng cô đơn ở nơi đó mà không có ai bảo vệ. Thời khắc đó dường như cô đã u mê, ngơ ngác mà giơ tay lên
như muốn bắt lấy anh ở vách đá phía xa.
Anh rơi xuống, nước biển mặn chát ập tới trong chốc lát, trước mắt chỉ còn màu xanh lam mơ hồ, anh không còn thấy gì nữa.
.................
Diệp Diễm ngẩng mặt lên nhìn Tần Tuyết Thần.
Dù cho gương mặt gầy gò, sắc mặt u ám; dù cho phải hít sâu một hơi anh mới có thể chậm rãi đứng lên được.
Khóe miệng anh khẽ nhếch, vẫn mang vẻ ung dung thoải mái như thường ngày;
đôi mắt anh đen nhánh như ánh sao sáng ngời trong bầu trời đêm mênh mông vùng đất chết. Sự kiên cường kiên nghị của quân nhân khiến người đàn
ông bị thương nặng này tản mát hơi thở mãnh liệt.
“Tìm cho tôi khẩu súng.” Anh nói bằng giọng rất khẽ, nhưng mang theo sức
mạnh kiên quyết không thể nghi ngờ, “Quân lính của tôi, vợ của tôi. Tôi
sẽ đoạt lại hết.”
Giữa trời đất là màu đen vô cùng vô tận. Quân doanh ở vùng đất chết đã tĩnh
lặng trở lại. Hai nghìn binh lính chìm vào giấc ngủ say, chuẩn bị nghênh đón cánh cửa vùng đất Zombie được mở ra vào ngày mai.
Đã là tháng mười, nửa đêm không khí lạnh như băng. Trước doanh trại không
có ánh trăng, mấy người lính đứng gác châm điếu thuốc. Ánh lửa nơi đầu
điếu thuốc, làn khói mỏng manh vờn quanh khuôn mặt trẻ tuổi của họ.
Xung quanh cực kỳ tĩnh lặng. Chỉ có tiếng khóc của Zombie ở đằng xa vang
vọng theo cơn gió. Binh lính thì thầm tán gẫu, họ vô cùng lo lắng về
cuộc xuất binh ngày mai.
Cho đến khi có tiếng bước chân vững vàng khẽ vang trong bóng tối.
Những binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh đột nhiên ném nửa điếu thuốc,
vội vã giơ súng lên, nhắm vào màn đêm sâu thẳm phía trước.
“Ai? Nói đi! Nếu không tôi sẽ nổ súng!” Đội trưởng cất giọng tàn nhẫn uy hiếp.
Song, tiếng bước chân đó vẫn vững vàng như vậy, bóng dáng của một người cao
lớn từ từ hiện lên trong bóng tối. Bóng đêm khó che giấu nổi đôi mắt
sáng ngời, vẻ tiều tụy càng đậm chất tang thương kiên định của người
chiến sĩ.
Binh lính canh gác kinh ngạc nhìn anh bước từng bước tới doanh trại dưới ánh đèn.
“Các binh lính!” Giọng nói của anh âm vang mạnh mẽ, “Đã quên thủ lĩnh của các anh rồi sao?”
Ánh mắt kiên nghị của anh tựa như hàm chứa sức mạnh, chậm rãi liếc nhìn mọi người. Sau chốc lát kinh ngạc, họ bỗng hoan hô như cuồng dại: “Sếp
Diệp!”
Tiếng hoan hô trong bóng đêm khuya khoắt càng vang dội khác thường, cho nên
càng nhiều binh lính bị đánh thức. Họ bò dậy khỏi lều, thấy một bóng
dáng cao ngất quen thuộc ngang nhiên băng qua doanh trại, mà những binh
sĩ đi theo sau anh càng ngày càng đông. Khuôn mặt mọi người không còn vẻ nản lòng ngờ vực bi phẫn mấy ngày trước nữa. Lúc này họ bừng bừng khí
thế, cảm xúc dâng trào mà không lời nào có thể diễn tả.
Dòng người băng qua doanh trại, những binh sĩ bị đánh thức càng ngày càng
nhiều, đều bị cảnh tưởng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, rồi cầm súng gia nhập dòng người. Ánh lửa trong doanh trại bỗng bừng sáng.
Có binh lính hưng phấn kêu to, gọi những anh em dậy để chứng kiến cảnh
tượng này. Song, lại có càng nhiều binh lính dùng hai tay bụm mặt khóc,
thì ra họ chưa từng bị vứt bỏ.
“Các binh lính! Có bằng lòng đi theo tôi không?” Người đàn ông đứng chính
giữa doanh trại. Chưa đến mười mấy phút mà hai ngàn binh lính đã hòa
thành biển người, tụ tập thành từng cụm xung quanh Diệp Diễm.
“Bằng lòng! Bằng lòng!” Những binh lính không thể nào kìm nén mà gầm lên!
Cảnh tượng này rất giống hai năm về trước. Diệp Diễm đứng giữa đám Zombie
chậm rãi nhào tới như biển đen, dứt khoát kiên quyết quay đầu lại, gầm
lên bằng giọng điên cuồng: “Các binh lính! Bằng lòng chết cùng tôi
không?”
Khi đó, họ cũng đáp lại thống soái của mình bằng tất cả sức lực: “Bằng lòng! Bằng lòng!”
Ánh mắt điềm tĩnh của Diệp Diễm chậm rãi liếc nhìn những khuôn mặt trẻ trung, kích động này.
Đội lính đầu tiên phát hiện ra Diệp Diễm đã chạy lại báo cáo, đứng nghiêm,
cất giọng vang dội trước nay chưa từng có: “Thưa sếp! Chúng tôi đã phong tỏa bộ chỉ huy của Hoàng Địch Linh! Xin chỉ thị!”
“Các binh lính! Tôi cần sự giúp đỡ của các anh! Hãy theo tôi giết kẻ ác, cứu các anh em, đoạt lại người phụ nữ củ