
ho ra máu, trên người lớn
lớn nhỏ nhỏ miệng vết thương chỉ có vài chỗ hoàn hảo, trong đó vết
thương ngang bụng là nghiêm trọng nhất, nội thương này hơn nữa ngoại
thương, thực xưng được với là “Họa vô đơn chiếc, phúc bất trùng lai.”
Nhan Ca cảm thấy tướng công thực đáng
thương, bởi vì nàng cũng mới bất quá xui xẻo đụng trúng đầu, bất hạnh
mà bị “Chứng mất trí nhớ”.
Nửa năm trước, khi nàng theo trong giấc
mộng cổ quái tỉnh lại, hoảng sợ muôn phần khi thấy mình không chỉ bị
thương đau đầu mà có nhiều chuyện đã không còn nhớ.
Nàng không nhớ rõ tên của mình, cũng
không nhớ chính mình vì sao sẽ tới Ba Khâu, thậm chí gương mặt trắng gầy thường xuyên xuất hiện trong mộng của nàng là ai, chỉ thấy nàng tỉnh
lại xuất hiện trước mặt nàng là một khuôn mặt tràn đầy nam tính, ánh mắt cùng với người Trung Nguyên không giống với, dường như là người dị tộc.
“Ngươi và ta là vợ chồng, ở Trung Nguyên đắc tội quan gia, mới mai danh ẩn tích đến nơi đây, không khéo giữa
đường lại gặp gỡ cừu gia đuổi giết.” Nam nhân tự xưng là tướng công của
nàng không biết là bởi vì thương thế quá nặng vẫn là có chút ít lời, nói hai ba câu liền coi là nói cho nàng chân tướng mọi chuyện.
“Tướng công……” Nàng bán tín bán nghi,
thấp thỏm lo âu xem nam tử trước mắt, thanh âm thật nhỏ như muỗi nói:
“Thiếp thân không nhớ rõ tên của mình.”
“Ngươi kêu……” Hắn môi mỏng khẽ nhúc nhích, lời ít mà ý nhiều phun ra hai chữ: “Nhan Ca.”
Trong đầu của nàng lập tức hiện ra một câu thơ, “Hoa nhan tiếu xuân hồng, xuất ca mộng hồn yên.”
Nguyên lai tên của nàng là hai chữ này,
yên lặng đem tên của mình nhẩm mấy lần, sau một lúc lâu, nàng lại hỏi:
“Kia tướng công đâu?”
Lúc này nam nhân do dự nhiều một ít, trán trong lúc đó khó nén căng ra, lại hàm hàm hồ hồ nói câu: “Ta họ Yến.”
Nhan Ca nghe xong đang muốn lại hỏi
nhiều chút, đã thấy nam nhân mặt mày chợt lóe qua tia tàn khốc, lập tức
liền sợ tới mức đem toàn bộ nghi vấn “ Ùng ục” nuốt xuống.
Ngay cả mất trí nhớ, nàng cũng nhìn ra
được nam nhân này tuyệt đối không phải người bình thường, toàn thân có
loại mạc danh kỳ diệu cường đại khí tràng, cương nghị uy nghiêm, cho dù
bị thương nặng chỉ có thể giống cái người chết nằm trên giường, nàng
cũng không khỏi sẽ bị cái loại này khí thế kinh sợ, không quá dám tiếp
cận hắn.
Thậm chí bộ ngực của hắn , đều có một hình con báo đâu!
Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nhan Ca khó tránh khỏi sinh nghi, bởi vì tự ngày ấy khởi, nàng hàng đêm đều sẽ lâm vào cảnh mộng kì quái, tường
thành cao lớn nguy nga, cổ mộc dày đặc, nơi nơi là bích ba dòng chảy
hoãn, hương sen cẩm quỳ hồng, nội thị cùng các cung nữ như nước chảy,
lui tới, nhất thời lại đến một chỗ phủ đệ cực xa hoa mỹ lệ, đình đài
hành lang tạ bạn hoa mộc sum suê, tinh xảo có hứng thú……
Không kịp nghĩ lại, nhất thời lại biến
thành đao quang kiếm ảnh, thanh âm đinh tai nhức óc, bánh xe ù ù, bên
trong xe ngựa có một văn nhược mĩ thiếu niên, ngày thường tịnh bạch xinh đẹp tuyệt trần, trên mặt bất cần đời, mặt mày gian lóe ra phong tình
vạn chủng, rõ ràng nguy ở sớm tối, lại vẫn không quên chọc nàng.
“Tiểu thư, ngươi đáp ứng làm nương tử
của ta, về sau liền muốn bảo ta tướng công, chúng ta từ nay về sau vĩnh
viễn không xa rời nhau, được không?”
Trong mộng, mặc dù sơ làm vợ người, khả
dù sao tuổi trẻ, da mặt lại mỏng, chỉ có thể cúi cổ trắng, nghe lời nhẹ
nhàng gọi một tiếng: “Tướng công.”
Người nọ liền thực vui vẻ cười, lại nôn ra một mồm máu tươi…
Nhan Ca đột nhiên mở to hai mắt, theo trong mộng bừng tỉnh, cũng nhận thấy được chính mình vẻ mặt đều là nước mắt.
Không dám lộ ra, nàng lén lút khịt khịt
mũi, quay đầu xem tướng công đang ngủ trên gối, chỉ thấy hắn nhắm chặt
hai mắt, chau lại mày, hiển nhiên đang chịu đựng kịch liệt đau đớn, nhớ
tới hôm nay hắn dùng nội lực bức ra vài ngụm máu đen, Nhan Ca không khỏi tâm sinh thương tiếc.
Nam nhân này thật sự là rất cứng rắn,
cho dù ngày đêm bị bệnh tra tấn, thường xuyên đau đến mồ hôi đầy đầu,
cũng chưa bao giờ than ra tiếng.
Nàng thở dài, vươn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng mà thay hắn lau đi mồ hôi ở thái dương, thân hình cao lớn hơi chấn
động, nhưng không có mở mắt ra.
Nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, Nhan Ca lại lặng lẽ hít khẩu khí, nàng cùng tướng công giống nhau, đồng dạng chịu dày vò, tư vị trí nhớ mờ mịt như sương trắng thực không dễ chịu,
nàng không nghĩ ra chính mình hàng đêm mơ thấy rốt cuộc là nơi nào, vị
thiếu niên kia lại là người nào?
Không ai có thể nói cho Nhan Ca đáp án,
ngay cả chính nàng cũng không có nhiều lắm thời gian đi biết rõ ràng,
nàng phải có trách nhiệm chiếu cố tốt trượng phu của mình.
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Mặt trời chói chang nhiễm vàng đến cuối
chân trời, bão cát còn tại chẳng phân biệt được ngày đêm càng không
ngừng thổi mạnh, đánh một người lại tiếp một người.
Trong một ngõ hẹp tại trấn, một thân ảnh mảnh khảnh đang gian nan đón gió đi tới, cùng nữ tử Ba Khâu khác không
đồng nhất, mạng che mặt màu đỏ tia khéo léo che lấp khuôn mặt nhỏ nhắn,
quần áo bố y màu xanh thập phần rộng rãi mộc mạc, lại khó c