
liền đáp ứng.
Yến Tiểu Thiên táng ở ngoài trấn, làm
Nhan Ca quỳ gối trước phần mồ cỏ khô héo, xem tên trên mộ, Yến Tiểu
Thiên. Trong lòng trừ bỏ thương cảm, càng nhiều là mờ mịt.
Ngọn lửa cắn nuốt dần giấy vàng mã, tro
tàn hóa thành bướm bay ở giữa không trung, giống như hồn phách ở trên
đầu vân đạm phong khinh thổi qua.
Đây là phu quân của chính mình, nhưng
Nhan Ca lại chán nản phát hiện, chính mình một chút cũng nghĩ không ra
chuyện giữa bọn họ, nàng quỳ thật lâu, cuối cùng đem túi gấm có thêu ba
chữ “ Yến Tiểu Thiên” cùng hỏa táng.
Lạc Hình Thiên đứng lặng ở phía sau của
nàng, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của nàng, tuấn nhan ngưng
trọng nghiêm nghị, không nói được lời nào.
Một trước một sau về nhà, chỉ thấy Bì
Hữu Lộc cùng Bì Hữu Thọ bưng hai mâm thật to, tinh xảo món ăn được bày
trên mâm chuẩn bị ngọ thiện.
Trên bàn này là những món ăn Nhan Ca đi
đến Ba Khâu đến giờ vẫn chưa thấy qua, có đặc hữu thịt lạc đà, thịt dê
nướng, thơm đến nức mũi, lại có một cái nồi lớn, phía dưới thản nhiên là đang đốt hỏa, nước canh đang sôi lên, nhìn kĩ chính là một nồi canh gà, bên trong còn vài dạng nguyên liệu, cái gì thịt nai, sơn dương, đều bày đầy một bàn. “Gia, tiểu phu nhân, mời dùng bữa.” Bì
Hữu Lộc cung kính nói: “Tại cái tiểu địa phương như vậy, chỉ có thể dùng đơn giản một chút, không đáng gì, mời gia đừng trách móc.”
Nhan Ca âm thầm líu lưỡi, liền này coi như…… không đáng gì???
Ăn qua đủ bữa cơm trưa ‘ xa xỉ’, nam
nhân nhìn chằm chằm Nhan Ca uống xong một chén canh gà, mới buông đũa,
đứng ở một bên hầu hạ Bì Hữu Phúc liền chịu khó đưa lên trà nóng, đồng
thời nhỏ giọng xin chỉ thị nói: “Gia, vết thương của ngài vẫn là hồi y
quán để tiểu nhân xem đi, nếu để lâu liền không tốt.”
Lạc Hình Thiên không nói, nhưng thật ra Nhan Ca tựa hồ ngẩn người, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt kia đã thật lâu không chịu xem
chính mình vẫn cứ như thế thân thiết, Lạc Hình Thiên trong lòng vừa
động, khóe môi liền hiếm thấy câu ra mỉm cười, theo trong xoang mũi “Ân” một tiếng, xem như đồng ý.
Thân ảnh Lạc Hình Thiên vừa biến mất tại ngõ nhỏ, còn lại hai huynh đệ Bì gia cùng Nhan Ca.
‘Bì gia huynh đệ giống như sài lang,
không có nửa phần từ bi’ vè không phải giả, Bì gia tam huynh đệ chính là tiêu chuẩn khi thiện sợ ác, chỉ thấy hai người ánh mắt nhìn chằm chằm
Nhan Ca đánh giá, vẻ hèn mọn.
Bì Hữu Thọ lắc đầu, cực kì khinh thường
nói: “Bộ dáng còn được, chính là không mấy lượng thịt, muốn ngực không
ngực, muốn mông không mông, vẫn là cái quả phụ, thế nào được gia coi
trọng?”
Bì Hữu Lộc lập tức vẫy tay cho hắn một cái tát, “Ngươi phải chết a? Dám can đảm chất vấn ánh mắt của gia?”
“Đương nhiên không phải, ánh mắt gia tự nhiên là tốt.” Bì Hữu Thọ chạy nhanh phủ nhận.
“Vậy nói chuyện cẩn thận một chút, bị
gia nghe được ngươi liền thảm, đừng hy vọng chúng ta cứu ngươi.” Bì Hữu
Lộc giáo huấn xong huynh đệ, vừa quay đầu lại, liền đối với Nhan Ca ác
thanh ác khí nói: “Bọn lão tử này sống đến từng tuổi này ai cũng không
sợ, cũng chưa từng nghe qua lệnh ai nói, cái gì hiệp nghĩa đạo đức, y
giả nhân tâm lại là phóng mẹ nó chó má, hôm nay liền chỉ có gia có thể
sai sử chúng ta huynh đệ ba người, ngươi đã thành nữ nhân của gia, vậy
muốn hảo hảo hầu hạ gia……”
“Không sai!” Bì Hữu Thọ xen mồm nói:
“Sinh cái tiểu bệnh nhưng lại làm cho gia chiếu cố mấy ngày, quả thực là không ra thể thống gì, hôm nay buổi tối ngươi muốn đem gia hầu hạ hảo,
xem sắc mặt của gia, khẳng định là muốn tìm bất mãn, nếu không phải
chúng ta không dám tự chủ trương cấp gia tìm nữ nhân…… Đương nhiên Ba
Khâu này cũng không có người nào ra dạng nữ nhân, bằng không sớm đem
ngươi độc chết.”
“Ngươi muốn chết a? Nàng là nữ nhân của
gia, ngươi nghĩ độc chết là có thể độc chết sao? Coi chừng gia muốn mạng ngươi!” Bì Hữu Lộc nghe được bốc hỏa, trong miệng mắng mắng cằn nhằn,
lại là một cái tát đánh đi.
“Ca, mẹ ngươi đánh cho Lão Tử đau quá.” Bì Hữu Thọ đau kêu một tiếng, ôm đầu oán giận.
Nhan Ca một mặt kinh ngạc, phía trước bị bệnh, chợt nhìn đến một mặt “Vẻ mặt ôn hoà” ba vị đại phu xuất hiện tại trong nhà mình, còn tưởng rằng hoa mắt, về sau lại thấy mấy người tỉ mỉ vì chính mình chẩn trị, hoàn toàn cùng thái độ trước kia khác xa.
Rõ ràng là ngồi ở y quán, ngày thu đấu
kim, đại phu thấy chết mà không cứu, hiện tại lại ở trong nhà mình làm
phó dịch, hầm dược, nấu cơm, quét dọn, rửa chén, mọi thứ đều làm. Trong
lòng còn âm thầm tự trách mình oan uổng đại phu tốt như vậy đâu, nhưng
hôm nay xem ra, chắc là chính mình hiểu lầm.
“Nói tóm lại, hôm nay buổi tối chính
mình cởi hết sớm một chút lên giường chờ gia, nghe được không? Gia của
chúng ta muốn ngươi là phúc khí của ngươi, có bao nhiêu nữ nhân tưởng
trèo lên giường gia ngươi có biết không?”
“Đúng vậy! Hảo hảo hầu hạ gia, tương lai có con nối dòng của gia mới có thể mẫu bằng tử quý, nếu có thể tiến Lạc gia làm tiểu thiếp, ngươi nên cười thầm.”
Hai người xoa thắt lưng, hầm hừ nói xong, lại vẫn nhớ cuộn lên tay áo tự mình đi múc nước rửa chén.
Nhan C