
5Ông ngoại 2cvà bà ngoài bđã cao tuổi, 32Dì cả cũng 8sáu bảy c5chục tuổi 6rồi, mặc cdù Hách 1aTịnh thích 8bọn họ, bcũng biết 9con ngươi 73có sinh lão cbệnh tử, 99không phải 17hoàn toàn 62không cách 13nào chấp e1nhận thực c5tế.
“ 7Tịnh Tịnh, eđi vào gặp 60ba con lần 31cuối đi, 5còn có … 2dì Lý con.”
Một 73tiếng nổ f0nổ trong 09đầu Hách 9Tịnh, Hách 0Tịnh cảm fgiác như 8clinh hồn dcmình dời 4cđi rồi, 09cô ở trên 4không trung 0mắt nhìn 47xuống tất 1cả, mới 2phát hiện d1nơi này 0là cửa 8chính bệnh 4viện, ngoài 80cửa lại 3ecó mấy d7chiếc xe 64lục tục 9tới, Vu d8Hạo Dương cvà Vu Tĩnh 5fHàm từ 7hai chiếc 5xe chạy edxuống, hai 49người tựa cnhư du hồn 3clảo đảo, 03ánh mắt dtrống rỗng emặt không c5còn chút 1máu, sau a9lưng Vu Tĩnh 32Hàm còn 4có Vu Tự 1Cường, c4sắc mặt 8ông cũng barất kém, 79khuôn mặt 8avốn có 0chút tàn 2bạo, giờ 3cphút này ccàng giống 3như vẻ 7atùy lúc 5muốn ăn 8thịt người.
Thế 10nào mà sau 04khi linh hồn 2rời khỏi 5cơ thể 9bcòn có thể 67chuyển động 56sao? Hách caTịnh nhìn b9cơ thể 0fmình được b0Lương Thanh e9đỡ đi cvào bệnh 5viện, đi e3tới một acăn phòng, 1trên hai 3echiếc giường 4lớn cũng dcó hai vật 8bhình dáng 6người, 22cũng bị acái chăn efmàu trắng dche đậy, a0một hơi 75dài, một a9có chút 23ngắn,cô 66được đưa atới chiếc 82dường người 3dài một 7chút kia, 2lại nghe 0bthấy một e3tiếng thê 5elương la celên: “ 59Không! Tịnh 1Tịnh nó 2còn nhỏ, eđừng cho 5nó nhìn!”
“ eA Thanh, như cdvậy đi, fchúng ta 2ftôn trọng 6ý của Tịnh 0aTịnh, bởi avì đây 34không phải clà cái chết 2bình thường, bcsau đó phải fđi giải fphẫu tử 01thi, như 7vậy….”
“Chú f6Đan, chú 5bnói cái 74gì thế?” 6Hách Tịnh fnghe mình 58cuời, cười 8tới thở 1akhông ra 74hơi: “ 4Cháu mới 7không có 48hứng thú 3xem người 4dchết đâu, d9cháu phải 64về, trận cbóng rổ 7sắp bắt 4eđầu, ba 34cháu nói fdtan lớp eesẽ tới eatrường echáu, ông 6fấy còn dfchưa xem 7cháu chơi 2dbóng rổ e1đâu, ông 36ấy không 6biếtm con 64gái của fông làm 9gì cũng 39có thể b2vô cũng atốt, chơi d1bóng rổ acũng như a8vậy.” 8Nói xong 6liên quay 7eđầu chạy 1fra ngoài.
Lúc 76này vẫn 10còn có người dxông vào fbên trong, bxô vào Hách 2Tịnh, hai f4người đều dbị ngã exuống dưới, 1chiều cao 57và cân nặng 63chiếm thế 02yếu, Hách 0Tịnh liền f6bị đụng d2bật trở 78lại, trong eftiếng kinh 5hô của demọi người bliền ngã exuống giường 8sau lưng. 7 Đây là 60một chiếc bgiường cbđơn giản, 0cbị lực 3đụng mạnh 1xô đẩy, 5chăn trắng fliền tụt exuống, Hách 3aTịnh vừa 8angẩng đầu, 90liền nhìn 84thấy gương emặt quen bthuộc từ cbkhi ra đời, bmắt khép 74chặt, sắc 1amặt tái 3xanh, tiếp b6xúc với 1elàn da lạnh 9ngắt cứng dnhư băng.
“ 14A !!!!!”
Ngày a0đó Hách 2Tịnh không 9thể đi 6ra cổng 8bệnh viên, 30rất lâu 7sau đó cũng dakhông thể, 7ebởi vì d0cô ôm chặt 5cha không 29thả, nói 7ông chỉ 80là mệt 3mỏi, là ccô không bngoan, không flo đỡ, 6mới khiến 84ba mệt như bvậy, cô 54không bao a0giờ đi aanữa, muốn 6ở cùng 18ba, giúp 4công tắm, b4cho ăn cơm, 3phục vụ ctới khi 6ông tỉnh 9lại.
Lương cbThanh muốn c9cô buông catay, Hách 04Tịnh chỉ 1emỉm cười bblắc đầu 21một cái: c1“ Mẹ, 7cmẹ là bác 1sĩ, chẳng 5lẽ không 4fbiết sao? bTrên báo 5chí đều a3nói, người d7sống thức 0vật chỉ 4cần chăm eesóc tỉ eemỉ, cũng 0ecó thể 2dcó lúc tỉnh 4lại, không 0ephải đã 73từng có cftrường 4hợp thành 49công sao! 1Mẹ cùng afcha li hôn, 5tự nhiên 8không thể anhờ cậy 8fngười, fnhưng mà 33cha con có dphúc khí, 3con gái ông 6ấy cũng 6trưởng ethành!”
“ 53Tịnh Tịnh! bBa con ông bấy không ccó hô hấp, fakhông có enhịp tim, 5dông ấy 20đã chết, d2chết con dbiết không? bd!” Thấy 6acon gái bắt 4eđầu ôm dmặt chồng 1btrước, 2thân mật abdán mặt ealên làm a1nũng, Lương 15Thanh không 1chịu nổi 7đả kích dnày, bật 8khóc to.
“ 7aMọi người f6đi ra ngoài 40đi, ba cháu 8ông ấy 3không thích aquá ồn 21ào, đúng 5rồi, mang f8cho cháu 63bát cháo 8făn đêm, 82ba cháu thích 03cháo kê, 7hình như 8ccó thể 7ăn thức 94ăn lỏng 1khác, còn 1aphải tìm 3một bộ 07quần áo 6sạch sẽ, 27phía trên 6này là cái 59gì, là máu dsao? Ba cháu 9ebị thương! acBác sĩ ngoại 31khoa đâu brồi, mẹ 47không chữa 4được, 6amau gọi 21đồng nghiệp 89kỹ thuật edtốt nhất 4ecủa mẹ f1tới! Vết 0thương lớn 44như vậy, fphải xử 6elý ngay!”
Hách 3dTịnh tay 53chân luống 2cuống “cầm 8amáu” cho ccha,một 33hộ sĩ nhìn 30không nổi, 8đưa tay 94kéo cô, 4bị Hách 59Tịnh một 0tiếng hất 74ra: “ Các b4người làm b6ăn kiểu b8gì thế 66không biết! c4Còn không cmau đi, cẩn 08thân tôi 9tố cáo 5các người!”
Lương ebThanh định ctự mình 6hành động 6drồi, lại b9bị Hách dfTịnh đẩy 61ra, nhưng 0Lương Thanh 50không khuất 97phục tiếp 0tục kéo f6cô, kéo bra được 73một chút dliền tiến e4cả người dalên ôm cô, d0từng chút 6từng chút fdi chuyển bcơ thể, 4Hách Tịnh 2vừa giãy 99giụa vừa dkhàn khan 7kêu la: “ 9bMẹ buông 6fcon ra! Con 4muốn chăm 2dsóc cha con! edMẹ không 9muốn ông 6ấy nhưng bcon muốn, 6bmẹ, buông 49con ra, buông 7acon ra được 24không? Mẹ. 6d Lương Thanh! ffBà không dcó lương dtâm, người fphụ nữ eđộc ác cnày, bà dbuông tôi 3ra, ba tôi fdnếu có fmệnh hệ 1agì, bà không 8xong với f7tôi! Lương c1Thanh, Lương 9cThanh, lương 1dtâm bà bị 3