
h thản.
Hồi lâu sau Lưu Sa mới chiếu cố tới anh, giọng nói tùy tiện: "Đây là con trai thứ hai nhà họ Đan, cháu ngoại Quý tướng quân, nhưng mà tiền đồ có đủ. Nghe nói năm đó còn là vô địch bơi lội thanh thiếu niên toàn thành B, hồi còn học ở trường quân đội đại đội hạm đội N còn đặc biệt cử người tới xin cậu ta về đội, cậu ta không tới, còn nghĩ rằng cậu ta sợ chịu khổ, kết quả là vào đại đội A, các vị nói xem đây không phải là gây rối sao!"
Đang ngồi ở đây đều là những người mắt nhìn 6 hướng tai nghe 8 phương, tin tức Lưu Sa tiết lộ đủ nhiều, ánh mắt nhìn lại Đan Nhĩ Tín có chút thay đổi.
Một bữa cơm, cũng sắp kết thúc, Hách Tịnh vẫn là chưa hỏi rõ việc của Lý Mân cuối cùng sẽ ra nào, trong lòng có chút vội vàng, nhưng tùy tiện hỏi thăm thì lại có chút " ngây ngô" thiếu can đảm, lúc đang do dự, Đan Nhĩ Tín chợt lên tiếng: " Lần này đi theo số SZ tham gia diễn tập, thu hoạch khá nhiều, học được rất nhiều thức, không biết sau đó còn có cơ hội đi theo học hỏi bọn họ."
Lưu Sa mỉm cười, lời nói ra lại khiến mọi người không cười nổi: " Toàn thể quan binh trong số SZ, lần ra khơi này cũng không ra khơi, đang ở căn cứ học tập khép kín, các cậu đi trước thì không gặp được, có điều cậu nhóc họ Đan, cậu có suy nghĩ tới việc điểu chuyển tới hạm đội N của chúng tôi?"
Quả nhiên là đã xảy ra chuyện! Hơn nữa không nghĩ tới động tĩnh lại lớn như vậy, khó trách bữa tiệc này không gặp người quen trong số "SZ" đây, thì ra là bị cấm túc giáo dục lại! Hách Tịnh cũng không duy trì được vẻ bình tĩnh trên mặt, trong đôi mắt hiện lên vẻ luống cuống, chẳng lẽ do mình nhiều chuyện làm hại bọn họ? Hạm trưởng tính tình nóng nảy, chính trị viên ôn hòa lễ độ còn có quan quân trên thuyền.
Lưu Sa tiếp tục thử gan lòng người: "Số SZ là quan trọng nhất, trên thuyền trang bị nhiều camera."
Đan Nhĩ Tín nghe thế gân xanh nổi lên, thanh âm của anh khàn khàn trải qua sự kìm nén càng thêm trầm thấp: "Đã như thế,nhiều bom điều khiển từ xa và thuốc nổ như thế làm cách nào có thể mang lên thuyền?"
Lưu Sa cũng chỉ mỉm cười mà không nói gì, ánh mắt hồ ly hơi nheo lại, giống như đang hỏi: cậu thử nói xem?
Lần này săc mặt của Hách Tịnh cũng thay đổi, giả, là giả! Thì ra tất cả việc này là trong diễn tập, Hách Tịnh như mắc nghẹn trong cổ họng không nôn không vui, không chút nghĩ ngợi liền hỏi: "Vậy thì hạm trưởng và chỉ đạo vien, bọn họ có biết không? Còn có Lý Mân, anh ta..." Sự tuyệt vọng và điên cuồng của Lý Mân lúc đó, cùng với sự mờ mịt và bi ai sau khi rời đi, nếu như đều là diễn trò, đương nhiên Hách Tịnh kiên quyết ủng hộ anh ta dự thi vua điện ảnh.
Chân mày Lưu Sa cau lại, dường như vì sự nhạy bén của cô mà cảm thấy kinh ngạc, lần này ông không cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Cũng không biết, bao gồm cả Lý Mân, tình huống của Lý Mân trong đội đã sớm phát hiện, thông qua tâm sự trong lòng mà dẫn dắt anh ta theo đúng kịch bản đã thiết kế hành động, dĩ nhiên, những quả bom và thuốc nổ cột trên người anh ta đều không hoạt động, đánh tiếc chính là." Lưu Sa nói tới chỗ này trên mặt hiện ra một chút nghiêm trọng và khổ sở: "Nếu như lần này không có hai cô cậu lên thuyền, lần diễn tập này chắc chắn thất bại hoàn toàn."
Lần này không phải là nghẹn ở cổ,mà trong lòng Hách Tịnh như sóng cuộn biển gầm, giống như có vạn con thần thú chạy ở bên trong, cô cũng không còn cách nào duy trì sự bình tĩnh nữa, cô chợt đứng dậy, dường như là căn răng nghiến lợi căm tức nhìn Lưu Sa: " Cái kịch bản thất đức như thế là do đứa cháu rùa biển nào nghĩ ra được?"
Mới vừa rồi còn được gọi là " tiểu thư khuê các chân chính", chợt vỗ bàn đứng lên mắng tục, thật đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt, Đan Nhĩ Tín mặc dù nghe việc cũ khuôn mặt có chút văn vẹo, nhưng cũng không quên ngăn cản Hách Tịnh mất khống chê, anh cố gắng nở nụ cười gượng với Lưu Sa :"Lưu, chú Lưu, lúc đó cô ấy bị dọa sợ, nên có chút thất lễ, chú chớ so đo..."
Lưu Sa lắc đầu cắt lời giải thích của Đan Nhĩ Tín, trên mặt không có vẻ gì là tức giận, còn mỉm cười: "Vô tình chưa chắc là anh hùng thật sự, cô ấy như thế rất tốt, không có gì là không đúng. Nghĩ tới việc dùng tình cảm mà tác động đối thủ, bản thân nhất định là người tình cảm, tiểu tư Đan, cậu thật có phúc, phải thật quý trọng!" Nói xong liền vỗ bả vai Đan Nhĩ Tín.
Mà Hách Tịnh sau khi phát hỏa liền bình tĩnh lại, mới ý thức cô vừa làm cái gì, cũng không để ý tới nhận xét của Lưu Sa, cô vừa tức lại vừa vội, dường như không có chỗ trốn, đúng lúc này thì thượng úy dẫn bọn họ tới lúc trước đi vào, nói có nhiều người bị say đã cho về nơi đóng quân, xin phép Lưu Sa cho kết thúc bữa tiệc.
Lưu Sa phất tay ra hiệu sau đó giới thiệu với Hách tịnh: "Chính là anh ta,tay chủ lực của hạm đội N chúng tôi, tham mưu và phiên dịch nơi trọng yếu Tôn Vân, cũng là đạo diễn kiêm biên kịch cho sự cố số "SZ" lần này."
Thì ra là cháu trai này! Hách Tịnh và Đan Nhĩ Tín khó được lúc ăn ý, không hẹn mà cùng trợn mắt nhìn anh ta còn cắn răng nghiến lợi.
Mà Tôn Vân lại mờ mịt, không hiểu người đẹp hòa ái vừa đi cùng thế nào lại đổi sắc mắt. Tuy nói Tôn Vân có năng lực,