
Tiểu Lai còn đang ngồi cần mẫn nghiên cứu quyển chính trị, quyển sách này mất của cô khoảng 30 tệ, thật sự rất rất đau lòng mà, với số tiền này cô có thể ăn được ba mươi cái kem ly đấy, cho nên nhất định cô phải cắn nát cái quyển sách này mới hợp tình hợp lý.
“Cậu nói gì? Gặp mặt? Tối nay?”. Tô Tiểu Lai hét to giọng vào trong điện thoại.
“Không phải đã thống nhất tìm đối tượng rồi sao? Có cần phải kích động như thế không?”. Từ Tố thấy biểu hiện Tiểu Lai không đúng, còn tưởng rằng cô nàng ấy quá hưng phấn nên mới cao giọng như vậy.
“Không phải đâu, Tố Tố à, tớ còn phải đọc sách này, không có thời gian đâu mà”. Bây giờ đầu óc Tô Tiểu Lai chỉ nghĩ đến việc hoàn thành cho xong cái môn này để còn báo cáo kết quả cho anh trai.
“Hả? Mặt trời mọc đằng tây à, Tô Tiểu Lai mà cũng thay đổi thành người văn hóa như thế á???”. Từ Tố bắt đầu bài ca đả thương Tiểu Lai.
“Chị đây đã gia nhập đội ngũ người văn hóa rồi nhá, em có giới thiệu đối tượng học vấn uyên thâm chị đây cũng còn phải xem xét cẩn thận...”.
Không đợi cô nói hết câu, Từ Tố đã ngắt lời, “Tiểu Lai, tớ giới thiệu cho cậu đối tượng thuộc giới trí thức cực kỳ cực kỳ tinh anh, anh ấy là bác sĩ”.
Mắt Tô Tiểu Lai sáng lên, bác sĩ thì trước đó đã là thạc sĩ rồi, vậy thì cơ hội gặp mặt lần này không phải sẽ được thỉnh giáo anh ta vài chuyện sao???
***
Buổi tối, ở nhà hàng cơm tây Thành Duyệt.
Chờ Tô Tiểu Lai bơ phờ mệt mỏi chạy tới đã là bảy giờ, nói cách khác cô đã đến muộn nửa tiếng rồi.
Cái này không thể hoàn toàn trách cô được, thật đấy!
Vốn mọi thứ đã chuẩn bị rất tốt đẹp rồi, cô chỉ thiếu mỗi việc xỏ giày ra ngoài thôi, nhưng ai biết đâu được vị anh trai đáng kính Trình Thiếu Phàm kia gọi điện thoại đến, nói là để quên một tập hồ sơ quan trọng ở nhà, bảo cô phải đưa đến, anh trai đã hạ lệnh thì dù cô có một ngàn lẻ một cái lá gan cũng không dám vi phạm. Đành phải kìm nén oán khí bùng lên đỉnh đầu đưa hồ sơ cho anh, đi đi về về cũng đã mất một tiếng luôn.
Trước khi ra khỏi cửa cô đã cố ý cho rằng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên đi xem mắt từ khi sinh ra đến giờ, Tô Tiểu Lai vẫn nghĩ, tuy không thể coi đối phương là vị hoàng tử đẹp trai lạnh lùng thì cũng phải làm cho mình chính là một cô công chúa xinh đẹp thanh lịch động lòng người. Có thể nói cô sống đến hơn hai mươi năm nay không ngày nào lại ăn mặc thục nữ như hôm nay, một chiếc váy dài màu xanh nhạt, búi tóc như công chúa đáng yêu, thêm một cái túi xách cực kỳ nữ tính mà những ngày thường rất ghét đeo, trông càng giống công chúa hơn. Điều này đã làm cho hồ ly giảo hoạt Trình Thiếu Phàm nảy sinh nghi ngờ, nhíu mày, hất hàm hỏi, “Em ăn mặc thế làm gì vậy?”.
Tô Tiểu Lai bị dọa, anh trai cô có đôi mắt đúng là quá tinh tường, liếc mắt một phát là nhìn thấu cô, đương nhiên cô không dám nói thật, nếu không có một cái đầu cũng không đủ đển anh trảm. Nhưng tất nhiên, Tô Tiểu Lai cô đây luôn xinh đẹp, thông minh và đáng yêu, trong lần thứ n+1 giao phong cùng Trình Thiếu Phàm này, cô đã từ từ can đảm lên, không còn run sợ khi lâm trận nữa, nhìn cô đây, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, chậm rãi lấy từ túi xách chiếc điện thoại di động, mở hộp thư đến tìm tin nhắn của Từ Tố.
Mở tin nhắn ngắn gọn đơn giản Từ Tố gửi cho cô, trực tiếp đưa cho anh xem: Sáu giờ tối nay, nhà hàng cơm Tây Thành Duyệt, không gặp không về. Sau đó cô lo lắng nói, “Anh à, Tố Tố hẹn em, tháng này cô ấy được nhận tiền thưởng nên mời em đi ăn cơm, em mà không đến cô ấy sẽ ở đấy chờ mãi đấy”.
Tô Tiểu Lai đành phải sử dụng đòn sát thủ, lấy “nguy” chế “nguy”, mạnh bạo đưa điện thoại đến trước mặt anh hùng dũng nói, “Không tin anh gọi điện cho cô ấy mà xem”.
Đến thời điểm này mà cô có thể bình thản ung dung như vậy khiến cho anh không tin cũng khó. Vừa đúng lúc này bí thư Lý gõ cửa, nói tổng giám đốc Đường của công ty Gia Hoa đã chờ lâu, Trình Thiếu Phàm nói nhanh, “Được, tôi ra đây”. Lúc này Tô Tiểu Lai mới thấy như được ân xá, nhưng rồi lại nôn nóng bất an nhìn giờ, nguy rồi, bị muộn rồi!!! Vì thế cô chạy nhanh theo sau Trình Thiếu Phàm ra khỏi cửa, bỗng nhiên anh quay nhanh người lại, vừa lúc Tô Tiểu Lai chạy đến đập vào ngực anh, đau đến chảy nước mắt mà người kia vẫn thấy như không, Trình Thiếu Phàm cũng không thèm để ý đến cô đau như thế nào, chỉ nói một câu lãnh đạm, “Tối nay trước mười giờ phải về nhà, biết không?”.
Tô Tiểu Lai oán giận gật đầu.
Giờ phút này Tô Tiểu Lai cực kỳ lo lắng đi tìm bàn số 2321, nhà hàng cơm Tây này lớn như vậy, chui vào rồi thấy như bước vào mê cung. Cuối cùng vẫn có người phục vụ tốt bụng chỉ cho cô hướng, cô mới từ từ đi dến, càng đến gần tim bắt đầu đập càng mạnh, thình thịch thình thịch, nghe cứ như gõ trống, lần đầu tiên Tô Tiểu Lai có cảm giác ngượng ngùng như một cô gái.
Cuối cùng cũng đến được gần bàn, Tô Tiểu Lai nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục đen đang cúi đầu ngồi nhấm nháp cái gì đó, cũng bởi vì anh ta cúi đầu nên cô không nhìn thấy rõ diện mạo của anh, nhưng cô cũng đoán được anh ta là một người đạo mạo nho nhã, bởi vì theo quan điểm của cô, giới trí thức tinh anh