Polly po-cket
Anh, Em Sai Rồi

Anh, Em Sai Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324955

Bình chọn: 8.00/10/495 lượt.

rất hài lòng, nhưng giọng nói vẫn nhạt nhẽo trước sau như một.

“Ừm, cũng được, nhưng vẫn còn nhẹ tay lắm.” Người nào đó còn thêm vế cuối chê trách vào.

“Vậy tiền thù lao tính thế nào ạ?” Tô Tiểu Lai thừa thắng xông lên.

Đêm đó, Trình Thiếu Phàm làm một bản hợp đồng lao động, nội dung như sau :

Điều một. Nhiệm vụ phải làm :

1.Quét dọn nhà cửa, vệ sinh sạch sẽ, sửa sang lại phòng ốc, giặt quần áo (một ngày 50 tệ)

2.Phụ trách phục vụ 3 bữa. Sau khi ăn xong thì rửa sạch bát đũa, dọn dẹp phòng bếp (tùy thuộc vào chất lượng làm việc để đánh giá trả tiền)

3. Mát xa (một lần 20 tệ)

Điều hai. Yêu cầu lao động :

1. Người lao động phải cam đoan rằng phòng khách luôn luôn sạch sẽ, không thể tùy ý phá hư tài sản của gia chủ. Nếu không, phải bồi thường theo giá gốc.

2. Người lao động phải chú ý, khi gia chủ ở nhà làm việc, không thể có tiếng động làm ồn ào ảnh hưởng đến sự làm việc của gia chủ. Nếu không, trừ vào lương.

3.Dù cho ở bất kì địa điểm, thời gian nào, gia chủ gọi là phải đến, bảo là phải nghe. Nếu không, trừ lương.

4.Người lao động ban đêm phải về nhà. Nếu không, trừ lương.

Điều ba. Cách thức làm việc, chi trả

Gia chủ sẽ tùy vào thái độ làm việc của người lao động để thanh toán lương =____=

Người lập bản hợp đồng : Gia chủ Trình Thiếu Phàm

Người lao động : Kẻ làm thuê Tô Tiểu Lai

Tô Tiểu L không thể không thừa nhận bản chất tư bản bóc lột giai cấp vô sản của Trình Thiếu Phàm. Cô không biết liệu đây có phải là hợp đồng lao động hay không, tại sao càng xem càng giống như giấy bán thân như vậy???? >____< Đối với một bản hợp đồng đầy bất công như thế, cô đương nhiên là phản đối. Kết quả thì khỏi nghĩ, cô thua chắc! Cũng may anh không bóc lột cô tàn nhẫn, mỗi ngày cũng có thể kiếm được một ít bác Mao. Đồ ngốc mới không kí đó!

Vì thế, Tô Tiểu Lai bắt đầu kiếp sống nô dịch đầy sung sướng nhưng cũng không kém phần khổ ải.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Tô Tiểu Lai đã ngủ dậy, hưng phấn đi chuẩn bị bữa sáng. Mở tủ lạnh, cô phát hiện trong tủ chỉ là mấy thứ linh tinh cùng với trứng gà. Thế đấy! Xem trình độ nấu ăn của Trình Thiếu Phàm hiện giờ chắc cũng chỉ chiên được mấy quá trứng, nướng được vài cái bánh bao là giỏi lắm rồi. Đi lòng vòng trong phòng bếp một hồi, não cuối cùng cũng hoạt động, đề xuất ra ý kiến!

Người nào đó ngồi ở bàn ăn, nhìn chăm chăm vào dĩa trứng chiên có vẽ mặt người đang cười tươi cùng với ly sữa nóng hổi bên cạnh.

Người đó ngẩng đầu, có ý không muốn ăn sáng với trứng chiên kiểu này.

Tô Tiểu Lai mở miệng cười cười, chuẩn bị nghênh đón lời khen về thành quả lao động của mình, nhưng lại cảm giác có gì đó không đúng. Chậc chậc! Bây giờ anh vẫn là sếp, tốt nhất vẫn là nên nịnh bợ. Tiểu Lai đẩy dĩa trứng trước mặt Thiếu Phàm, trưng ra cái mặt nịnh nọt, nói : “Anh à, anh ăn trước đi. Phần em em nấu sau.”

Người nào đó nghiêm mặt không chút phản ứng, cũng không nhận lấy dĩa trứng chiên. Cô bực mình. Sáng sớm đã lọ mọ dậy để chuẩn bị. Vì để lấy lòng anh, cô còn cẩn thận vẽ khuôn mặt cười toe trên trứng nữa. Đương nhiên mục đích chính vẫn là bác Mao đáng mến, nhưng mà cô cũng đâu có làm gì sai, sao lại đen sì cả mặt thế kia…. =w=

“Em làm tất cả là bao nhiêu quả trứng vậy?” Cuối cùng người nào đó cũng lạnh lùng phun ra mấy chữ.

Chuyện này mà cũng hỏi sao???

“Anh 4 quả, em 4 quả.” Tiểu Lai đáp.

“Một ngày ăn trứng nhiều như vậy dạ dày tiêu hóa được sao?” Thiếu Phàm nhẫn nại để không bùng phát cơn tức hỏi lại.

“Hừm, em thì đương nhiên là được rồi, còn anh thì em không biết!” Tiểu Lai tự nghĩ hệ tiêu hóa của cô cũng không tồi lắm.

“Trừ tiền bữa sáng!!” Trên mặt Thiếu Phàm có một tia tức giận không dễ phát hiện.

“Tại sao?” Cô la lên.

“Bởi vì anh không giống em, một ngày tiêu được 4 quả trứng gà. Ăn uống mà cũng không biết thưởng thức!” Trình Thiếu Phàm liếc Tiểu Lai một cái, sau đó đứng dậy, thay giày, đi ra cửa.

Lúc này Tiểu Lai đã hiểu được một đạo lý: trứng gà không thể ăn bậy được. Ăn hơn số lượng cho phép là phải trả giá đắt ><

Hơn nữa, hôm nay lỡ xe bus rồi, chạy xuống lẹ để đón taxi thôi.

Tô Tiểu Lai không chỉ ở nhà đảm đương mấy việc lặt vặt, mà ngay cả ở công ty cũng chỉ là cô em gái sai vặt. Đi làm đã hai ngày, Linda cũng không sắp xếp cho cô việc cụ thể. Làm mấy việc lặt vặt này nhìn vậy mà mệt bở hơi tai.

Này, Tiểu Lai vừa mới xuất hiện, đã nghe thấy N âm thanh réo gọi:

“Tiểu Lai, em mang cái này đi photo dùm chị, lát nữa có việc dùng…”

“Tiểu Lai, pha giùm anh chén trà, cảm ơn…”

“Tiểu Lai, giúp chị phân đóng tài liệu văn bản đã đóng dấu ra làm 3 phần đi…”

“Tiểu lai, cho cô thêm một ly cà phê…”

“Tô Tiểu Lai, tớ chưa ăn sáng, cậu xuống dưới lầu mua giùm tớ một phần đi…”

Giọng nói thật ngọt ngào, Tiểu Lai vừa nghe đã biết là mụ yêu nữ họ Triệu rồi, mà cũng chỉ có con nhỏ này mới có yêu cầu vô liêm sỉ như thế thôi.

Một tiếng động vang lên, Tô Tiểu Lai đã biến mất trước tầm mắt của mọi người. Đương nhiên, yêu cầu của con nhỏ yêu nữ họ Triệu bị Tiểu Lai lơ đẹp.

Tiểu Lai rời đi, sau đó là một loạt âm thanh ca ngợi : “Haizza, có Ti