
g độ như vậy, cử chỉ cao quý tao nhã, anh mãi mãi là người đàn ông ở trên cao, nhưng cô lại không có cách nào kiềm chế bản thân mình không được yêu anh, cô biết, nếu có một này anh tuyên bố trò chơi chấm dứt, hẳn khiến cô suốt đời không phục.
Bóng đêm huyền ảo, bao trùm một không gian tĩnh lặng, Trình Thiếu Phàm mệt mỏi nằm trên ghế ở ban công hút thuốc, ở đất nước Mỹ xa xôi suốt ba năm không một ngày nào anh không nhớ tới ngày trở về, anh ghét cô đơn, ghét căn phòng trống rỗng, dường như chỉ có ba năm trung học anh mới chính thức cảm giác được mái ấm gia đình, mặc dù ở nhà Tô Tiểu Lai nhưng anh đã sớm hòa nhập như một thành viên trong gia đình. Cha mẹ anh bận rộn kinh doanh quanh năm, không còn quan tâm chăm sóc anh. May mắn gia đình gửi anh đến nhà Tô Tiểu Lai đi học, anh mới có được ba năm đẹp nhất của cuộc đời. Mỗi lần nghĩ đến Tô Tiểu Lai, khóe miệng anh không tự chủ bật cười. Một Tô Tiểu Lai không giống ai, một Tô Tiểu Lai đơn thuần đến mức ngốc nghếch, một Tô Tiểu Lai đã ham ăn lại còn ngủ gật chảy nước miếng, một cô gái Tô Tiểu Lai luôn vui vẻ hoạt bát khiến cho anh ghen tị, một cô gái Tô Tiểu Lai vô địch thiên hạ không địch thủ.
Anh nghĩ đến đây, dập tắt điếu thuốc, trở vào phòng khách, lấy từ trong túi áo khoác bản kiểm điểm, mở ra đọc những dòng bút xiêu vẹo
Anh trai yêu quý:
Ánh nắng hôm nay tỏa rực rỡ, thời tiết trong lành, trời trong xanh nắng ấm áp, bầu trời không một gợn mây, bạn cùng phòng ký túc xá đều đi ra ngoài chơi bời [Lâm Vi Vi: Tớ rõ ràng ở đây mà'>, chỉ còn một mình em ngồi đây lẻ loi hiu quạnh không người nương tựa, lặng lẽ khóc thầm. Đương nhiên em không phải oán giận, là em hối hận, em thề có trời, có trăng, có sao chứng giám em thật lòng hối cải. Giờ phút này, em rất áy náy và hối hận viết những dòng kiểm điểm quý giá gửi cho anh, hy vọng anh có thể làm bồ tát đại từ đại bi, tha thứ cho hành vi bồng bột của em. Đối với những hành vi sai trái đã mắc phải trong quá thứ, em cảm thấy rất buồn, em cảm thấy chính mình nên thật lòng xin lỗi đảng, thật lòng xin lỗi nhân dân, thật lòng xin lỗi quốc gia, xin lỗi thầy cô giáo, xin lỗi chú dì bán cơm ở căn tin, xin lỗi cha mẹ, xin lỗi liệt tổ liệt tông nhà họ Tô, đương nhiên người em cần phải xin lỗi nhiều nhất vẫn là người anh trai thân mến luôn cho em tiền sinh hoạt hàng tháng.
......[>_
“Trời sáng rồi”.
Tiểu Lai vừa mới mơ màng đi vào giấc ngủ, còn chưa gặp được Chu Công thì đã bị một tiếng nói trầm thấp đầy uy lực kéo dậy. Cô chậm rãi ngẩng đầu, nheo nheo mắt đang còn nhập nhèm, rốt cục cũng thấy người đang đứng. Ủa, kia không phải là anh khóa trên sao? Sao lại xuất hiện trong mơ của cô nhỉ? Chẳng lẽ là do cô trốn học nhiều quá nên bây giờ đến báo mộng sao?? Ơ,Tiểu Lai vẫn đang mơ màng, tự hỏi tại sao còn có cả toàn bộ bạn học nữa kìa, hay là…. Cô mạnh mẽ nhổm người dậy, không khỏi mất hồn. Trời ơi, đây là sự thật đó!!
Lời nhắc của thầy giáo khiến cả lớp cười vang lại khiến cho Tiểu Lai cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Lạy trời, danh dự của cô bay ra đến Thái Bình Dương xa tít tắp mù khơi rồi. Hơn nữa người cũng đang mỏi do ngủ gục nữa kìa.
Tiểu Lai lập tức ngồi thẳng lưng, gãi gãi đầu, vẻ mặt khó xử nói : “Thầy à, bài giảng của thầy hay như vậy thì làm sao mà em ngủ gật được ạ?”
Thầy giáo già của Tiểu Lai khịt khịt cái mũi bất mãn nói : “Tô Tiểu Lai, em nên bỏ khóa học này đi, rồi sau đó chuyên tâm nghiên cứu vào môn “Nhắm mắt dưỡng thần” dùm thầy. Em có gì bực mình không thích với khóa học của tôi hả???”
Không phải Tiểu Lai bất mãn với khóa học của ông thầy già này, cô thì có bất mãn với khóa học của ai đâu? Nhưng mà từ sau khi viết kiểm điểm thì Tiểu Lai đã hứa hẹn không bao giờ trốn học nữa, sẽ sửa lại cái thói hay trốn học. Nói lời phải giữ lấy lời chớ. Cơ mà thói quen thì khó mà đổi được, thế nên Tiểu Lai nhà ta vẫn ngủ gật trong giờ~ =___=
“Thầy à, thật ra em không có gì là không vừa lòng với khóa học của thầy cả……chẳng qua….chỉ là …chỉ là em ngủ không đủ giấc thôi ạ.” Tiểu Lai ấp úng trả lời.
Thầy giáo liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi : “Ngủ không đủ sao? Vậy hôm qua em làm gì?”
Tiểu Lai cảm thấy ông thầy này đang muốn tra hỏi cô đây mà, không buông tha đâu, nhưng mà thật sự là cô ngủ không đủ mà. Aizz bây giờ thì muốn thầy tin cũng khó lắm!
“Thầy à, em ngủ không đủ giấc đó, thật mà” Tiểu Lai nhỏ giọng đáp.
“Đúng là học trò bây giờ mà. Haiz học trò bây giờ là vậy đó, lớp sau kém hơn lớp trước. Haizz” Thầy giáo thở dài, nói xong lại thở dài, mặt buồn hiu, có gì đó là mất mát, là thất vọng.
Tô Tiểu Lai nhìn bóng dáng ông thầy già xoay người rời đi về phía bục giảng, dáng vẻ thê lương vô cùng, cảm thấy cực kỳ có lỗi khi đã tổn thương thầy, người thật thầy tận tụy với công việc dạy học này.
Sau 2 tiết ngồi học, Tiểu Lai đã đói rã rời, đói đến mức da bụng dính da lưng luôn rồi. Vì thế khi chuông hết tiết vừa reo, cô đã ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi lớp, băng băng về căn-tin.
Tiểu Lai hết sức vất vả mới kiếm được một suất ăn trong cái đám học sinh như cướp kia. Cô tìm một chỗ khuất để ngồi, lúc ấy tha hồ ăn n