Snack's 1967
Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325144

Bình chọn: 8.00/10/514 lượt.

hành chăm chú nhìn vào mắt cô, càng làm cho ánh mắt của cô không biết nên nhìn đi đâu nữa.

Ở trong cơn hoảng loạn cô nhìn thấy trên bàn bên cạnh có một hộp cấp cứu, mở ra, bên trong có nhiệt kế và một đống các loại thuốc thường dùng, vội hỏi: "Đã đo nhiệt độ chưa, bao nhiêu độ, rốt cuộc tình hình hiện tại như thế nào rồi?"

Mạnh Tư Thành nhìn cô, khẽ mím đôi môi mỏng không trả lời lại.

Cô có chút bất đắc dĩ, đưa tay cầm lên nhiệt kế kia, chỉ thấy màu đỏ thủy ngân hiển thị ở mức 35 độ, trong lòng cô nghĩ chắc anh còn chưa đo qua nhiệt độ đâu ? Vì vậy nhẹ nhàng đưa nhiệt kế đến trước mặt Mạnh Tư Thành nói: "Cho anh, trước tiên đo nhiệt độ kiểm tra một chút nhé ."

Đôi môi của Mạnh Tư Thành giật giật, hơi tức giận nói: "Tôi bị bệnh rồi, cô còn để cho tôi tự đo nhiệt độ sao?"

Tô Hồng Tụ không rõ nói: "Đo nhiệt độ, là muốn đo nhiệt độ của anh, dĩ nhiên anh phải tự làm rồi."

Mạnh Tư Thành nhíu lông mày, nóng nảy nói: "Cô giúp tôi đo đi!"

Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn Mạnh Tư Thành đang chau mày mím môi thoạt nhìn đang rất không vui, cô cảm thấy có chút muốn cười khổ. Chẳng lẽ sau khi bị bệnh, mọi người đều sẽ trở thành một đứa bé hay tức giận sao? Kể cả Mạnh Tư Thành, người khiến cô nghĩ rằng không có việc gì không làm được cũng giống như vậy sao?

Cô bất đắc dĩ mím môi cười nhẹ nói: "Được rồi, tôi đo giúp anh." Nói xong cô nhẹ nhàng cúi người xuống, dịu dàng vén chăn lên, nhẹ nâng lên cánh tay của Mạnh Tư Thành. Mà Mạnh Tư Thành cũng rất ngoan ngoãn phối hợp, để cô đo nhiệt kế cho anh.

Tô Hồng Tụ tự nhiên nhớ đến lúc còn bé cô có nuôi một con chó nhỏ, Mạnh Tư Thành lúc này thế nào có điểm giống với con chó nhỏ kia đây?

Mạnh Tư Thành nhìn nụ cười nhàn nhạt của cô, không được tự nhiên hỏi: "Cô cười cái gì?"

Tô Hồng Tụ vội vàng nén cười, cắn môi lắc đầu nói: "Không cười cái gì, anh cứ nằm nghỉ ngơi ở đây, để tôi tìm xem trong nhà anh có thuốc cảm cúm hay không."

Lúc này Mạnh Tư Thành không nói gì, rất nghe lời dựa và thành gường. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Tô Hồng Tụ, nhưng ánh mắt kia dần dần trở nên nhu hòa đi.

Vì thân thể mẹ cô không tốt thường xuyên phải uống thuốc , nên lâu ngày Tô Hồng Tụ cũng trở thành bác sĩ của gia đình, đối với công dụng của các loại thuốc cô cũng biết một chút, sau một lúc cô đã tìm ra thuốc thích hợp cho anh. Cô lại hỏi Mạnh Tư Thành nước uống ở đâu, Mạnh Tư Thành chỉ máy lọc nước ở góc phòng.

Cô rót một cốc nước, lấy ra liều lượng thuốc vừa phải để lên bàn,cô nhìn đồng hồ thấy chưa đến thời gian nhìn nhiệt kế, lại hỏi Mạnh Tư Thành phòng bếp ở đâu, trong nhà có gừng và đường đỏ không ?

Mạnh Tư Thành chỉ xuống tầng dưới, chau mày nói: "Phòng bếp ở dưới tầng, còn gừng và đường đỏ, chắc là có đi, tôi cũng không biết."

Tô Hồng Tụ thấy dáng vẻ không rõ lắm của anh, không thể làm gì khác hơn tự cô đến phòng bếp thử tìm xem.

Cô đi xuống tầng một, sau một phen tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được phòng bếp, so với phòng Tô Hồng Tụ đang ở còn muốn rộng rãi hơn nhiều .

Cô mở tủ lạnh ra, ngạc nhiên phát hiện bên trong có đầy đủ mọi thứ, vội vàng trước tìm cái nồi cho nước vào đun sôi lên, sau đó lấy gừng và đường đỏ, đem gừng băm nhỏ, rồi cho gừng và đường đỏ cùng thả vào trong nồi nấu.

Làm xong những thứ này, cô lại nhìn đồng hồ thấy đã đến lúc xem nhiệt kế, lại đi lên trên tầng, chỉ thấy Mạnh Tư Thành đang ngơ ngác dựa vào đầu giường, dáng vẻ như có điều đang suy nghĩ, thấy cô đi vào, đôi mắt anh liền nhìn đến đây.

Tô Hồng Tụ mím môi cười , dịu dàng nói: "Đến lúc rồi, xem nhiệt độ bao nhiêu."

Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, đôi mắt vẫn đang ngơ ngác nhìn cô chằm chằm, trên tay anh cũng không có động tĩnh gì.

Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ, đi tới cúi người nâng lên cánh tay của anh, lấy nhiệt kế ra.

Có lẽ lần này cảm xúc của cô so với vừa rồi buông lỏng hơn, lúc cô đang cúi người, một lần nữa cảm nhận được hơi thở mãnh liệt của phái nam phả vào mặt, khiến mặt cô lại nóng lên.

Lần này Mạnh Tư Thành lại không phối hợp, anh không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, giống như lên án nói: "Mặt của cô đỏ."

Tô Hồng Tụ ngượng ngùng cắn môi, trên mặt nóng lợi hại, lúng túng nói: "Là vì tôi chạy lên chạy xuống mệt."

Mạnh Tư Thành nghiêm túc nhìn cô, nói: "Tôi không tin."

Tô Hồng Tụ không biết làm sao cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không tin thì thôi."

Mạnh Tư Thành chợt giơ tay lên, ngón tay thon dài của anh vuốt nhẹ gương mặt của cô.

Người Tô Hồng Tụ cứng đờ tại chỗ, muốn động cũng không dám động.

Cô cho rằng má của cô đã rất nóng, nhưng khi ngón tay của anh như có như không chạm vào cô, so với gương mặt của cô còn nóng hơn.

Mạnh Tư Thành thì thầm nói: "Cô cũng sốt rồi." Giọng nói của anh trầm thấp, khe khẽ, giống như lầm bầm lầu bầu.

Cả người Tô Hồng Tụ cứng ngắc, mặt nóng lên, tim giống như muốn nhảy ra ngoài. Một câu cô cũng không dám nói, cũng không biết nên nói cái gì, mặc cho những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó từ từ rời khỏi gương mặt của cô.

Khi bàn tay của Mạnh Tư Thành rời đi gương mặt của cô, anh nhẹ nhàng hỏi: "Cô không hít thở sao?"

Tô Hồng