Anh Chỉ Cần Em

Anh Chỉ Cần Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321484

Bình chọn: 8.00/10/148 lượt.

i, da dẻ trắng

trẻo mượt mà. Phải rồi, còn là gay chứ, chắc chắn là đứa bị đè, nhìn bộ dạng

quyến rũ của hắn kìa”.

“Không phải mày động lòng rồi đó chứ?”

“Thằng này chỉ dám nghĩ bậy chứ làm gì có gan làm

bậy”, một tràng cười lớn vang lên.

Bạch Ký Minh vẻ mặt vô cảm, ngay cả lông mi cũng chẳng

buồn chớp lấy một cái, không thèm để ý bọn lưu manh, chỉ nhìn về phía Lạc Nhất

Lân. Cậu thiếu niên đó châm một điếu thuốc, dựa lưng vào tường, bình thản theo

dõi vở kịch hay.

“Có lẽ nên gọi tôi là thầy Bạch.” Giọng nói của Bạch

Ký Minh vẫn điềm tĩnh như cũ, tỏ ra không chút sợ hãi.

“Ha ha, thầy à? Mẹ kiếp, còn làm bộ thanh cao? Ra khỏi

cổng trường còn xưng thầy này thầy nọ.”

“Không phải chỉ là một tên gay thôi sao? Thầy Bạch

này, nếu mà bọn tôi công bố tin thầy là gay ra ngoài chắc phải chấn động lắm

nhỉ?”

“Ha ha, cầu xin tụi này đi, biết đâu lương tâm đột

nhiên sống lại, tụi này sẽ tha cho.”

“Không thì bọn tôi sẽ vào trường, đi khắp nơi rêu rao:

Thầy Bạch là đồng tính! Ha ha, sẽ có nhiều chuyện thú vị đây”.

Mấy tên khốn nói chuyện bỉ ổi, vẻ mặt dung tục, chờ

xem Bạch Ký Minh trở nên bối rối.

Bạch Ký Minh chỉ cười nhạt, bình thản hỏi lại một câu:

“Các cậu có biết Lâm Tắc Từ không?”.

Không ai ngờ cậu lại đột ngột đưa ra câu hỏi như thế,

nhất thời toàn bộ ngây ra như phỗng. Bạch Ký Minh chậm rãi liếc mắt nhìn bọn

chúng một cái, tiếp tục nói: “Ông ta đã từng viết một câu đối, vế trên là: Hải

nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại (*). Các cậu có biết vế sau là gì không?”.

(*) Biển lớn bao la có

thể chứa đựng muôn vàn con sông. Ý chỉ làm người phải biết lắng nghe ý kiến

người khác, biết giữ lập trường, sống đầy hoài bão mới có thể trở thành vĩ

nhân.

Vách núi dựng đứng có

thể cao nghìn trượng, bởi vì nó không có ham muốn quá đáng. Ý chỉ: con người

cần phải vứt bỏ những thú vui hưởng lạc, tu thân dưỡng tính.

Bọn chúng chỉ biết giương mắt nhìn, Bạch Ký Minh mỉm

cười: “Đó là: Bích lập thiên nhẫn, vô dục tắc cương 1.

Các cậu có biết câu này có nghĩa gì không?”.

Một tràng các câu hỏi khiến đám người này hoàn toàn

trở nên ngu ngốc, nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào. Bạch Ký Minh thở

dài, “chậc chậc” lắc đầu, vẻ mặt chán nản, thành khẩn nói: “Thế nên mới nói xã

hội hiện nay, lưu manh cũng cần có chút văn hóa”.

Mấy cậu nhóc không hiểu ra sao cả, đưa mắt nhìn nhau.

Lạc Nhất Lân đứng bên đột nhiên phì cười, đứng thẳng dậy tiến về phía cậu:

“Anh, rất thú vị”.

Bạch Ký Minh nhìn thẳng vào mắt Lạc Nhất Lân: “Nói đi,

cậu muốn thế nào”.

Lạc Nhất Lân vứt điếu thuốc xuống đất, đứng trước mặt

Bạch Ký Minh nói: “Làm người của tôi”.

Bạch Ký Minh khẽ cười: “Xin lỗi, tôi không muốn phải

nuôi cậu”.

Câu nói vừa dứt, lập tức làm dấy lên một tràng chửi

bới từ phía bọn lưu manh: “Mẹ kiếp, ông có biết đại ca là ai không hả?”.

“Phải đó, anh Lạc mà cần ông nuôi à? Cái mạng ông chả

đáng giá bằng cái móng tay của đại ca.”

“Phòng vệ sinh của đại ca còn lớn hơn cả cái nhà của

ông.”

Bạch Ký Minh lại cười nhạt: “Thật là có tiền có quyền

nhỉ? Vậy xin hỏi trong đó có đồng tiền nào là do cậu tự kiếm ra không?”.

Cậu sầm mặt, nhìn lũ thiếu niên đang ầm ĩ, rồi nhìn

đến Lạc Nhất Lân đang liếc mình, cao giọng nói: “Mười chín tuổi tôi thi đỗ đại

học, nhờ vào sự cần cù nỗ lực suốt bao năm trời của bản thân. Hai mươi hai tuổi

tốt nghiệp đại học, nộp hồ sơ, thi viết, phỏng vấn được tuyển vào trường làm

giáo viên, hoàn toàn dựa vào năng lực của mình. Hiện giờ từng vật dụng, từng

bữa ăn đều là tiền đi dạy mua lấy. Còn các cậu? Một lũ ăn bám bố mẹ họ hàng,

vung tay là vài trăm vài nghìn tệ, không chịu học hành chỉ biết bao gái, có gì

tài giỏi? Sống như thế thì thằng đàn ông nào chẳng làm được? Hoặc không thì cầm

dao đi khắp phố chém người, tưởng là anh hùng nghĩa khí lắm đấy? Tôi nói cho

các cậu biết, ai mà chả biết đánh nhau! Trừ những cái này ra, các cậu còn biết

gì nữa? Còn có gì nữa? Còn có thể làm gì? Nuôi lợn vỗ béo còn có thịt để ăn

Tết, nuôi các cậu, ngoài một đống rác rưởi ra, chẳng có chút giá trị nào hết”.

Bạch Ký Minh nói rất chậm, giọng nói cũng không vang,

nhưng trầm lắng làm mấy cậu nhóc không nói được câu nào, lúc sau mới có đứa gào

lên: “Mẹ kiếp, ông nói cái gì?”. Giọng nói tuy to, nhưng chỉ là mạnh miệng bên

ngoài mà thôi.

Lạc Nhất Lân khoát tay ra hiệu ngăn đám lưu manh lại,

chậm rãi bước đến trước mặt Bạch Ký Minh, chóp mũi gần như chạm vào mũi cậu:

“Cái miệng của thầy… cũng lợi hại thật”.

Bạch Ký Minh không hề né tránh, chỉ cười khẽ: “Bệnh

nghề nghiệp, không sửa được”.

“Thầy không chỉ chửi tụi nó thôi phải không?”

“Nói thật thì tôi chẳng thấy cậu hơn tụi nó điểm nào.”

Lạc Nhất Lân nhếch mép: “E là anh đã nhìn nhầm rồi

đấy, tôi không phải loại ăn bám vô dụng đâu”.

“Vậy sao?” Bạch Ký Minh sắc mặt thản nhiên, ánh mắt rực

rỡ: “Thật ngại quá, tôi không tưởng tượng nổi, một đứa nhóc miệng còn hôi sữa

có thể trưởng thành đến mức độ nào”.

Lạc Nhất Lân đưa mắt nhìn xuống bờ môi Bạch Ký Minh,

cúi đầu nói: “Có trưởng thành hay không, có thể thử…”.

Bạch Ký Minh lập tức giơ l


XtGem Forum catalog