XtGem Forum catalog
Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình

Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324252

Bình chọn: 9.5.00/10/425 lượt.

những thứ đơn giản này, là có thể bôn ba xuống núi?

Sợ rằng cô còn vẫn chưa đi được một km trong đống tuyết đó, sẽ ở trong đống tuyết giẫm hụt trượt chân lần nữa, ngã gãy cổ của cô mất rồi.

Nơi này là dãy núi rộng nhất, dài nhất trên thế giới, cho dù cô có may mắn, tránh thoát khỏi lớp tuyết thoạt nhìn như có vẻ rất cứng rắn, phía dưới kì thực xốp, cũng sẽ bởi vì trời tối lạc đường mà mất đi phương hướng, sau đó rất nhanh sẽ bị những con sư tử châu Mỹ chết đói sẽ tìm được cô, cắn nát cổ họng của cô, nuốt cô ăn vào bụng. Hừ! Có lẽ chỉ có như vậy, cô mới học được một bài học! Hắn đem bắp, củ cải, tất cả đều cắt ném vào xoong, sau đó thay lò lửa thêm vào củi khô. Lửa trong lò không bao lâu sau đã cháy thật đượm, hắn cầm cái muỗng, nhfin vào trong nồi, nấu bữa ăn tối của mình, quyết định tuyệt đối sẽ không lại đi xen vào việc của người khác, dù sao cô từ đầu tới đuôi cũng không thấy sẽ cảm kích.

Kaka ngồi ở bên chân hắn, mong đợi nhìn hắn, hy vọng có thể được chia cho miếng thịt tươi.

Hắn cúi đầu nhìn nó, giễu cợt mở miệng: "Đánh cuộc với ngươi, cô gái ngu ngốc đó, tuyệt đối sống không qua tối hôm nay."

Kaka làm một động tác nhíu mày, giống như nó thật sự nghe hiểu được hắn nói.

Ngọn lửa phừng phừng, rất nhanh đem món súp trong nồi sôi ùng ục. Hắn đem tầm mắt kéo nồi súp, đợi đến khi thịt chín, tiện tay thêm gia vị vào, đem cả xoong mang lên bàn.

Dù sao cô gái kia không hề ở đây, hắn cũng không tiếp tục giả vờ lịch sự nữa.

Đặt mông ngồi ở trên ghế, hắn dùng dao găm đem thịt cắt nhỏ ra ăn, mấy lần thiếu chút nữa phỏng tay, nổi lên cơn giận không thể hiểu được.

Ngoài cánh cửa mở rộng, sắc trời sắp tối dần.

Vừa mới trở về vì quá tức, hắn căn bản không hề đóng cửa lại, gió lạnh thổi thốc vào, đem cửa thổi mở rộng thêm. Nồi súp nóng vẫn bốc lên làn khói trắng nghi ngút, hắn ném mấy miếng thịt thỏ cho Kaka. Chú chó vui vẻ ngậm cục thịt, nằm trên mặt đất ăn, thế nhưng hắn lại không hề muốn ăn một chút nào. Sắc trời càng ngày càng mờ, hắn âm trầm nhìn chằm chằm tầng mây xám xịt ngoài cửa trong đầu tất cả đều là hình ảnh cô bị sư tử gặm ăn, điề đó làm cho trái tim của hắn gần như muốn lật nhào.

Sơ Tĩnh.

Thanh âm của cô vang lên ở trong đầu, cô sợ hãi mà cười cười, chỉ về mình.

Sơ Tĩnh.

Đó là tên của cô, hắn biết.

Shit ! Hắn không muốn biết tên của cô, nhưng cô nói nhiều lần.

Nếu như cô chỉ là một cô gái không hề tên, hắn có thể dễ dàng quên cô đi, nhưng cô hiện tại có tên, đáng chết thật.

Kaka ăn xong phần thịt của mình, đem đầu tựa vào trên đùi hắn, hy vọng nhìn một nồi súp trên bàn.

Hắn cúi đầu nhìn cặp mắt đen lúng liếng của nó, trong đầu lại hiện lên một ánh mắt long lanh như nước khác.

"Cô gái ngu xuẩn!"

Cắn răng tức giận mắng một tiếng, hắn đem cả nồi thịt thỏ bỏ vào trên đất, toàn bộ tặng cho Kaka, ngay sau đó đứng dậy, lão Đại khó chịu lần nữa mặc áo khoác vào, cầm búa lên, sau đó bước nhanh đi ra ngoài tìm người.

Trời tối. Cô sợ tới mức không dám động đậy. Vốn là cô đợi đến buổi chiều mới ra cửa, chính là hi vọng đêm xuống, tầm mắt không rõ sẽ làm hắn không có cách nào dễ dàng đuổi theo cô, nhưng cô làm sao cũng không thể ngờ được, ban đêm không hề trăng sáng, càng hắc ám như thế.

Trước kia ở nhà, cô cũng gặp qua những đêm tối không trăng sao, nhưng ở nhà cũ, ban đêm dù không hề trăng sáng, trên đường cũng có đèn đường không ngủ.

Các nhà khác dù có ngủ, ít nhiều cũng sẽ giữ lại một hai ánh đèn nhỏ lờ mờ.

Cô không biết, thì ra là ban đêm có thể đen đến mức đưa tay không thấy được năm ngón.

Vốn là đất tuyết còn có thể phản xạ một chút ánh sáng, thế nhưng khi tất cả ánh sáng đều biến mất ở đỉnh núi, thế giới liền thay đổi thành một màu đen kịt, khi cô phát hiện thì cô đã trở nên cái gì cũng không nhìn thấy.

Tựa vào một thân cây trần trụi thở hổn hển, hai chân cô vùi sâu ở trong tuyết, động cũng không dám động.

Trong núi rừng, chợt nghe giống như im ắng yên tĩnh , nhưng cẩn thận nghe kĩ, lại có rất nhiều thanh âm.

Tiếng sột soạt, khi thì từ bên trái truyền đến, khi thì lại từ bên phải truyền đến.

Một vài âm thanh kia, từ xa đến gần, làm cho cô sợ hãi không dứt dứt, dọa cho sợ đến ngay cả hô hấp cũng không dám quá lớn, chỉ sợ bị thứ gì đó phát hiện . Có lúc, tầng mây nhẹ một chút thì có thể nhìn thấy ánh trăng từ trong mây lộ ra, khi đó cô có thể thấy một chút xíu cái bóng mơ hồ. Cô thử đi vài bước, từ cây này chuyển qua gốc cây tiếp theo, khoảng cách ngắn ngủn không tới hai mét, ánh trăng đã biến mất không thấy gì nữa.

Cô chợt cứng đơ ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời, đi tới cũng không phải, mà lui về phía sau cũng không xong, cô hoàn toàn không thể phân biệt rõ ràng, trước sau, trái, phải, hay Đông, Tây, Nam, Bắc, cô ngay cả tay mình cũng không nhìn thấy.

Gió lạnh vù vù thổi qua, cô đứng ở trong tuyết phát run.

Không sai biệt lắm đến thời điểm cuối cùng, cô mới lĩnh ngộ được mình có bao nhiêu ngốc nghếch.

Cô rút một cái chân ra, đưa ra đôi tay, dùng phương thức lục lọi đi về phía trước.

Mấy bước nữa, cô biết mấy bước nữa là có thể sờ tới cây kia rồi.

Nhưng, một bước, hai bước,