
ật lửa của tôi không rơi ra ngoài, Tiêu Linh không sốt não trong nháy mắt nhặt đồ của tôi, sau khi cô ta chạy về sẽ báo cho người khác đi cứu tôi.
Sau khi cô ta thoát khỏi hố tuyết, luôn cố gắng kéo tôi. Chỉ đáng tiếc…” Trình Ca cảm thấy mỉa mai, “Người làm sai chuyện, thường đều là sai lệch cực kì nhỏ ngay từ đầu. Có lúc là ý trời, có lúc là nóng não, có lúc không thể làm khác được.”
Bành Dã nói: “Cô ngược lại nhìn thấu đáo.”
Trình Ca nói: “Tôi dài mắt.”
Bành Dã vô thức nhìn mắt cô, vẫn trống rỗng lại sâu xa, giống như mắt ống kính máy ảnh.
Anh nhìn cô một lúc, nói: “Nhưng nếu cô là cô ấy, cô sẽ không chạy.”
Trình Ca bình tĩnh nói: “Đương nhiên sẽ không.”
Cô nói: “Ai cứu mạng của tôi, tôi sẽ dùng mạng trả người đó.”
Bành Dã không còn lời để hỏi, anh nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của cô: “Anh nghĩ tôi thế nào?”
Cô giống như anh nghĩ.
Anh nhìn cô uống hết canh gừng, nhận lấy chén đứng dậy định đi.
Trình Ca hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Bành Dã quay đầu lại, nhìn cô một lúc, nói: “Tôi lấy ít thuốc và băng vải.”
“Ờ.” Trình Ca ngồi lại, qua một giây, bình thường nói, “Vậy anh nhanh lên chút.”
Trong dịch trạm rất yên tĩnh, mỗi chữ mỗi câu của cô đều rất rõ ràng.
Bành Dã cười nhạt một tiếng: “Được.”
**
Bành Dã đi rồi, Trình Ca mới thở một hơi thật dài, cô đau đến mức sắp cắn nát răng hàm, lấy khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán và sau lưng, mới dựa lại vào chăn nệm.
Cô khiến mình phân tán sự chú ý, nhớ lại nụ cười trước khi anh đi, nghĩ thầm nụ cười vừa rồi của anh là có ý gì?
Cô còn chưa nghĩ ra, Bành Dã đã quay lại. Cô hơi ngồi dậy, nhìn thẳng anh.
Bành Dã hỏi: “Cô nhìn cái gì?”
Trình Ca nói: “Lúc anh vừa đi cười một cái. Anh đang cười cái gì?”
Bành Dã hỏi: “Tôi có cười sao?”
Trình Ca nói: “Anh đã cười.”
Bành Dã nói: “À, quên rồi.”
Trình Ca mím mím môi, không hỏi nữa.
Bành Dã lấy ra một túi trứng gà luộc, nói: “Lấy cái này xoa mặt, giảm sưng.”
Năm, sáu cái trứng gà đã lột vỏ, trắng mềm, còn bốc hơi nóng.
Trình Ca nhìn một lúc, nói: “Mấy anh ăn đi, đừng lãng phí.” Cô không muốn dùng, tay cô đau đến mức không muốn đụng vào bất kì thứ gì.
Bành Dã nói: “Thạch Đầu luộc cho cô.”
Trình Ca hỏi: “Anh ta không tiếc sao.”
Bành Dã nói: “Cậu ta nói, trừ việc cho ăn cỏ, còn phải dắt ra ngoài tắm nắng một chút, cừu mới có thể có tâm trạng tốt.”
Trình Ca không hiểu, cũng không cố gắng hiểu.
Cô hỏi: “Mặt tôi sưng lắm sao?”
Bành Dã không biết nói tiếp thế nào, nói: “Giống như trẻ sơ sinh béo ú.”
Trình Ca nhướng mày nhìn anh: “Và bị người ta đánh một trận, tôi vẫn còn trẻ sao?”
Bành Dã nói: “Cô có thể nghĩ như vậy.”
Trình Ca nhìn xung quanh một chút, thấp giọng lẩm bẩm: “Mẹ nó, trong phòng này ngay cả gương cũng không có.”
Cô đột nhiên quỳ dậy, mà Bành Dã đúng lúc xoay người nhìn cô, mặt hai người suýt nữa đụng vào nhau.
Rất yên lặng.
Trình Ca không nhúc nhích, nhìn ảnh ngược của mình xuyên qua con ngươi đen trong veo của anh; chóp mũi hai người gần như chạm vào, hơi thở giao nhau.
Bành Dã cực kì bình tĩnh đứng bên giường lò, mặc cho cô duy trì khoảng cách như vậy với anh.
Một lát sau, Trình Ca ngồi xuống. Cô đã thấy được dáng vẻ của mình trong mắt anh, cơn tức kìm nén trong lòng bắt đầu dâng lên.
“Ha, lại dám đánh mặt tôi. Lần sau để tôi gặp được…”
Trình Ca cắn răng, bực bội một hồi, lại nói,
“Tôi không muốn để mọi người thấy cái bộ dạng kinh hãi này của tôi, anh thì hay rồi, kéo mũ tôi xuống, đám Mười Sáu đều thấy được tôi bị người ta đánh thành cháu trai.”
“…” Bành Dã nói, “Họ rất ít gặp phụ nữ, cho nên bất kể cô thế nào cũng đẹp, trong lòng họ đều là ông nội.”
Trình Ca: “Anh thật biết an ủi người khác. Tôi cảm ơn anh nha.”
Bành Dã: “…”
Bành Dã cầm lấy bông gòn và cồn, nói với Trình Ca: “Cởi áo ra.”
Nghe lời này của anh, ấn đường vừa rồi còn vì cơn đau và xấu hổ và giận dữ mà nhíu lại của Trình Ca hơi giãn ra, mua vui trong khổ, cởi áo lạnh ra, nói: “Anh vẫn là người đàn ông đầu tiên nói chuyện với tôi như vậy.”
Bành Dã nhìn cô một cái, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo rất nhẹ, đang nói “Cô đứng đắn một chút cho tôi”.
Trình Ca ngẩng cằm, lộ cổ ra cung cấp sự thuận tiện cho anh. Cô đau đến mức đầu hơi choáng váng, liền không chớp mắt, nhìn chằm chằm gương mặt anh, nhìn chằm chằm đôi mắt anh.
Bành Dã thoáng dừng một chút, sau mấy phút mới ngồi lại gần cô một chút, anh cúi đầu xuống gần cổ cô.
Da cô rất trắng, lại mịn,
Anh nhớ tới lời Mạch Đóa nói “Chị ấy trông rất trắng, giống như tuyết trên đỉnh Thiên Sơn”.
Bây giờ cổ cô rách mấy đường, giống như bình ngọc trắng bị nứt.
Bành Dã mím môi thành một đường, cố gắng hết sức nhẹ nhàng lau vết máu trên cổ cô, tay hơi dao động.
Trình Ca nhẹ giọng hỏi: “Anh run cái gì?”
Bành Dã ngẩng đầu, cô ngửa cằm, thấp mày liếc nhìn anh.
Bành Dã bình tĩnh nói: “Tôi không run.”
Trình Ca cũng bình tĩnh nói: “Anh run.”
Bành Dã: “…”
Trình Ca nói: “Anh run, tôi cảm giác được.”
Bành Dã nói: “Cổ cô tê, sao có thể có cảm giác?”
Trình Ca nói: “Tôi nói, tôi cảm giác được.”
Bành Dã: “…”
Cách mấy giây, Bành Dã nói: “Tôi lo làm cô đau.”
Nụ cười mang ẩn ý sâu xa