
c anh, làm một người phòng thủ, không tiêu hao nữa, giữ gìn bản tâm, đạt được sự yên tĩnh và lắng đọng trong tự nhiên.
Đi đến nửa đường, Bành Dã tụt lại phía sau, đến bên cạnh Trình Ca, cúi đầu hỏi: “Mệt không?”
Trình Ca: “Em ngủ hơn nửa ngày mới ra ngoài.”
Anh cười cười, lại đi tới phía trước.
Đến khi tách ra với người của đội bảo vệ, lúc quay lại chỗ ở lên cầu thang về phòng, Trình Ca hỏi: “Anh bắt đầu chú ý tới chuyện này từ lúc nào?”
“Mấy năm trước.”
“Đem cái tham khảo này về, độ khó lớn không?”
“Không có tiền, không có người, không có thời gian.”
Trình Ca: “Vậy phải làm sao?”
Bành Dã: “Tìm cấp trên chi tiền, kéo tài trợ, nhận tiền quyên góp.”
“Tiền quyên góp từ thiện chỗ các anh bao nhiêu?”
“Ít lắm. Độ chú ý không nhiều, không có hiệu ứng tuyên truyền nào cả, công ty đều không tình nguyện quyên góp cho chỗ này.”
Trình Ca im lặng, cách một lúc, nói: “Qua một khoảng thời gian, tiền triển lãm ảnh sẽ chuyển cho khu bảo tồn.”
Bành Dã “ừm” một tiếng, vừa định nói gì đó, Trình Ca nhíu mày, che miệng quay đầu sang chỗ khác, giống như sắp nôn. Lặp đi lặp lại mấy lần, sắc mặt trắng bệch.
Bành Dã nắm cổ tay cô, vỗ lưng cô: “Sao thế?”
Trình Ca lắc lắc đầu: “Hơi buồn nôn, không sao.”
Bành Dã khẽ chau mày, suy nghĩ một chút, nói: “Bên này đến sập tối nhiệt độ thấp, em mặc ít quần áo quá.” Nói đoạn, nắm chặt bàn tay hơi lạnh của cô.
Trình Ca dường như có nỗi lo lắng âm thầm, cụp mắt, cũng suy nghĩ một chút, nói: “Ừm, có lẽ bị cảm rồi.”
Trở về phòng, Trình Ca vẫn buồn nôn, chạy vào toilet nôn.
Bành Dã thấy vậy, mặc quần áo vào, nói: “Đi bác sĩ khám.”
Trình Ca lại không chịu, chui nằm trên giường, rúc vào chăn bịt mũi miệng lại: “Ngủ một giấc là khỏe thôi.”
Bành Dã không lường được cô cũng có thể nổi cáu như trẻ con, nằm sấp trên giường sờ trán cô, hỏi: “Có chỗ nào khác khó chịu không?”
“Không có.” Trình Ca nhắm mắt, dáng vẻ không có sức lực gì cả, “Hôm nay đi mệt, còn có chút không thích nghi với khí hậu. Lần trước em đến châu Phi cũng như thế. Nghi ngơi là khỏe thôi.”
Bành Dã vén chăn lên lật người cô qua lại kiểm tra một lần, xem có chỗ côn trùng độc đốt hay không, xác định không có, để cô nghỉ ngơi thật tốt. Mình vẫn ra ngoài một chuyến trong đêm mua thuốc trị không thích nghi với khí hậu. Trình Ca lại không uống, gần như sắp cãi nhau.
Bành Dã không đấu lại cô, buổi tối hai người ngủ sớm.
Sang hôm sau, người Trình Ca hơi nóng lên một chút, vẫn không chịu xuống giường. Bác sĩ Bành Dã gọi đến, nói là không thích nghi với khí hậu, không có vấn đề gì, cũng đã kê thuốc.
Mấy ngày tiếp theo, Trình Ca không ra ngoài với Bành Dã, ở lại trong phòng nghỉ ngơi. Cô nói đã uống thuốc, tình hình chuyển biến tốt.
Cho đến tối một ngày, Bành Dã về sớm, lúc vào cửa bất ngờ nghe thấy tiếng Trình Ca nôn, đi vào toilet liền bắt gặp cô xối thuốc xuống cống.
Bành Dã đứng cạnh cửa, sắc mặt khẽ thay đổi.
Trình Ca nhận ra được, quay đầu thấy Bành Dã, cô đứng lên như không có chuyện gì xảy ra, đi qua bên người anh, ngồi xuống mép giường.
Bành Dã quay đầu lại, hơi tức giận: “Giải thích một chút.”
Trình Ca lạnh nhạt nói: “Không muốn uống.”
Bành Dã nhíu mày: “Đây là lúc tùy hứng?”
Trình Ca quay đầu ngắm rừng cây ngoài cửa sổ, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
“Không có cả sức nói chuyện rồi.” Bành Dã lấy thuốc, rót ly nước, đi tới trước mặt cô, “Uống thuốc mới khỏe được.”
Trình Ca bực bội vô cớ, gạt tay anh: “Đã nói không uống.”
Thuốc trong lòng bàn tay Bành Dã rơi vãi xuống nền nhà, nước cũng hắt ra ướt cổ tay anh. Anh mím chặt môi, cúi đầu nhìn cô, cô lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt bình tĩnh.
Anh hỏi: “Hai ngày nay em cũng không uống thuốc chính của em?” Thuốc Phương Nghiên kê.
Trình Ca cụp mắt ngồi bên mép giường, cũng biết đã chọc giận anh, bình tĩnh chờ anh nổi giận.
Trong phòng vô cùng yên lặng, gió bên ngoài thổi vào. Bành Dã xoay người đi cất ly nước. Trình Ca nhìn anh một cái, đúng lúc anh quay đầu lại đang nhìn cô.
Cô chuyển mắt sang chỗ khác, anh lại đi lại, khom người nhặt viên thuốc lên ném vào thùng rác.
Nhặt xong, Bành Dã tới ngồi xổm xuống bên chân cô, nhìn lên cô.
Hai người đều không nói chuyện.
Anh nắm hai tay cô, đầu ngón cái vuốt mu bàn tay, hỏi: “Một mình kẹt trong nhà rất buồn chán. Một ngày nữa là về rồi. Xin lỗi em, em bị bệnh, anh cũng không thể chăm sóc em.”
Trình Ca im lặng mấy phút, khẽ nói: “Về là tốt rồi, em không muốn uống thuốc.”
“Vậy thì không uống.”
Chuyến khảo sát của Bành Dã kết thúc rất nhanh, cơ thể Trình Ca không chuyển biến tốt cũng không chuyển biến xấu.
Hai người đi về từ Johannesburg.
Sau khi qua kiểm tra an ninh, Trình Ca đi toilet một chuyến, lúc Bành Dã chờ, nhìn thấy cửa hàng kim cương tinh xảo lộng lẫy ở trước mặt, một thế giới ánh sáng trắng lấp lánh.
Kim cương Nam Phi, nổi tiếng thế giới.
Bành Dã nhìn, lơ đãng cắn môi.
Toàn bộ tiền tiết kiệm của anh đều chuẩn bị để dùng cho trạm bảo vệ thành lập nhóm thăm dò hiện trường khu bảo tồn.
Anh nhìn một lúc, lấy chai nước trong túi nilon để uống, lại bất ngờ lấy một tấm thẻ nhỏ ra.
Trong lúc vô tình nhìn