
Từ mấy tháng trước đã vô cùng thần bí.”
“Việc lớn, chuyện tốt.” Bành Dã khoác vai anh ta, vỗ vỗ, “Hoàn thành rồi sẽ nói cho mọi người biết.”
**
Thượng Hải.
Một tháng qua, triển lãm ảnh 《Phong ngữ giả》 đã đi hơn mười thành phố, đạt được nhiệt độ đề tài và tìm kiếm dâng cao chưa từng có.
Trong khoảng thời gian này, Trình Ca thường xuyên qua lại các thành phố, bận đến mức không có thời gian làm bất kì chuyện gì khác. Sau khi trở về từ Thanh Hải, bị mẹ Trình tát một cái, cô rời khỏi Thượng Hải đi Bắc Kinh, đi theo triển lãm.
Cô đã nghĩ tới việc chủ động tìm Phương Nghiên tâm sự tình trạng hiện nay của mình, trừ uống thuốc ra, cô còn cần can thiệp tâm lý. Nhưng quãng thời gian này quá bận, thực sự không rút ra được thời gian rảnh.
Một chỗ cuối cùng, quay lại trạm khởi đầu Thượng Hải.
Đêm kết thúc, người đại diện chuẩn bị dạ tiệc đáp ơn. Người trong nghề, ký giả truyền thông, những người quan tâm bảo vệ động vật nhộn nhịp đi dự tiệc, yến tiệc linh đình, nói cười vui vẻ.
Người đại diện kéo Trình Ca làm quen mọi người có mặt, Trình Ca gặt hái một đống khen ngợi, lại bị mời một đống rượu, có chút chậm chạp không tốt lắm.
Di động trong túi xách rung lên, Trình Ca mượn cớ rời khỏi, đi sang một bên nhận máy, là Phương Nghiên.
“Trình Ca, chị thấy em gọi điện thoại tới cho chị, chị không nhận được. Thật ngại quá.”
“Vốn định tìm chị trò chuyện một chút.” Trình Ca xoa xoa trán, phát hiện rượu tối nay, nồng độ rất mạnh.
“Trình Ca, thực ra lần trước dì rất hối hận, dì thực sự quan tâm đến em, hi vọng chị điều trị khỏi cho em, không phải điều em tưởng là để rút ngắn quan hệ với chị…”
Tiếng người ồn ào, Trình Ca hoàn toàn không nghe rõ,
“Ca Ca, mau tới đây đi!” Người đại diện gọi cô.
Trình Ca nói: “Đi đây.”
“… Vậy, em có thời gian thì tìm chị nhé, chị lúc nào cũng sẵn sàng.” Phương Nghiên nói.
“Được.”
Người đại diện vui vẻ sang kéo Trình Ca, đi đến bên cạnh một người đàn ông mặc Âu phục thẳng thớm, gọi câu “Ngài Vương”, lại quay đầu nói với Trình Ca: “Bạn thân của Hội trưởng Trần của Hiệp hội bảo vệ, chủ ngân hàng, ngài Vương Lăng.”
Trình Ca tỉnh rượu trong nháy mắt, tay nắm chặt lại, may mà chưa bóp vỡ ly đế cao.
Vương Lăng bốn mươi, năm mươi tuổi tóc đã bạc trắng. Mà Trình Ca hết sức rõ ràng ngày nào ông bạc đầu trong một đêm, ông là bố của Vương San.
Ông nhìn Trình Ca: “Không biết gọi người khác sao?”
Trình Ca mở miệng: “Chú Vương.”
Người đại diện cười: “Thì ra là quen nhau à.”
Hội trưởng Trần cũng vội sang đây, khen ngợi Trình Ca với bạn thân của mình, nói mình bị triển lãm ảnh lần này rung động như thế nào, nói: “Muốn giới thiệu một thanh niên ưu tú cho ông, không ngờ hai người quen nhau.”
Vương Lăng thờ ơ nhìn Trình Ca, cũng không nói gì nhiều. Mà Trình Ca cũng rất nhanh đi sang chỗ khác với người đại diện.
Cô thỉnh thoảng quay đầu nhìn Vương Lăng một cái, hoàn toàn không hiểu sao ông có thể tới. Lại bị mời một đống rượu, giữa chừng Trình Ca rời khỏi đi toilet.
Mới vừa đi đến cửa, nghe thấy bên trong có người thảo luận, là giọng cô quen thuộc:
“Không ngờ Vương Lăng tới, lại không diễn ra màn kịch hay, chán thật.”
“Người chủ ngân hàng đó? Kịch hay gì?”
“Trước kia ông ấy là bố dượng của Trình Ca đấy.”
“Dữ dội như thế?” Giọng kích động một chút.
“Không phải cái loại cậu nghĩ đâu. Bẩn thỉu.”
“Vậy là cái gì?”
“Trình Ca hại chết con gái ông ấy, mình còn tưởng ông ấy tới phá đám cơ.”
“Thật hay giả vậy?”
“Thật đó, tin tức phơi ra hết trên mạng rồi. Triển lãm ảnh lần này, Trình Ca quả thực đỏ, nhưng cùng với việc cô ta đỏ còn có diễn đàn vạch trần đi theo. Tuyệt đối sáng mù mắt các cô.”
Trình Ca vặn xoay tay nắm cửa, âm thanh dừng lại. Đẩy cửa đi vào, các bạn của cô đồng thời mỉm cười với cô.
“Ca Ca, triển lãm ảnh lần này thành công tốt đẹp, chúc mừng cậu nha. Cậu lợi hại thật đấy.”
Trình Ca nói: “Tôi biết.”
“…”
Cô đi về phía phòng riêng: “Lúc tôi đi ra không muốn nhìn thấy mặt các cô.”
Cô đóng cửa phòng riêng lại, bên ngoài tiếng bước chân vội vã.
Tin tức trên mạng bạn bè nói, Trình Ca biết, cũng đã xem qua, chẳng qua nói cô bán thân thể ngủ với Từ Khanh, sau khi được Từ Khanh nâng đỡ thành công đã đá ông ấy; nói cô ngủ một đường đi lên, lại nói cô hành hạ tinh thần Vương San, nhục mạ Vương San trong thời gian dài dồn ép cô ấy đi tìm cái chết.
Thực ra cô chỉ từng nói một câu với Vương San.
Gần đây danh tiếng của cô tăng lên, khiêu khích thị phi liền nhiều hơn, người đại diện tức giận gần chết, ngược lại cô không sao cả.
Trình Ca rửa mặt, làm hết mùi rượu trên người đi ra ngoài, xa xa trông thấy Vương Lăng rời khỏi.
Trình Ca đứng tại chỗ nhìn bóng lưng ông, trong ấn tượng của cô, Vương Lăng là một người đàn ông dịu dàng, đối với mẹ, đối với Vương San đều như thế. Nhưng sau đó cả người ông đều đã thay đổi.
Cô rốt cuộc quyết định đuổi theo: “Chú Vương.”
Vương Lăng đi tới cửa khách sạn, bóng đêm và rượu cồn phản chiếu gương mặt ông vô cùng già nua. Ông rất lạnh nhạt, hỏi: “Có chuyện gì?”
Trình Ca nói: “Không nghĩ tới chú sẽ đến. Cảm ơn chú.”
“Tôi tới xem thành quả cô đạt được, liề