
em họ ( người giới thiệu anh cho nó ), nở một nụ cười thật nhạt, thông báo với cô ta rằng hai đứa đã chia tay. Anh đá nó! Con bé ngạc nhiên. Không hiểu.
“Gì cơ? Sao lại chia tay? Tối qua anh ý cũng nhắn tin cho em, nhưng mà chỉ bảo là hai anh chị cãi nhau thôi! Sao bây giờ lại thành chia tay rồi???”
“Cãi nhau à? Cãi nhau mà dám nói next với mình à? Hừ! Đã next thì next luôn nhé! Khỏi phải cãi nhau!”– Nó thầm nghĩ trong đầu như thế, rồi lại nhoẻn cười chua chát đáp con em”Không! Chia tay luôn em ạ! Dù sao thế giới của chị với ông ý cũng không hợp nhau. Kết thúc càng sớm càng tốt”.
Nó nói ra những lời đó, thật sự... nghe sao nhẹ như lông hồng khiến cái Q ngạc nhiên vô cùng. Con bé khẽ hỏi nó.
“Sao mà chị thản nhiên thế? Chị không yêu ông ý à?”
“Có yêu! Nhưng chưa đủ nhiều!”– Vừa nói, nó vừa quay đầu nhìn vào gương, thản nhiên rũ mớ tóc rối ra, rồi lại nhanh nhẹn búi vào. Mọi hành động diễn ra thản nhiên như không có chuyện gì. Ánh mắt vô cảm đến nỗi cái Q không để đoán được ra cảm xúc thật của nó. Vậy nên con bé cũng chỉ thở dài.
“Em hiểu rồi!”
.................
“Hiểu? Em sẽ chẳng bao giờ hiểu đâu cô bé à!”– Quay mặt vào gương, nó chỉ khẽ cười khẩy. Đó là một nụ cười vô cùng cay đắng, đắng như những gì mà nó đang phải trải qua vậy! Nó cười, nhưng trong lòng nó khóc, ai hay? Chẳng ai có thể biết được thật sự trong lòng nó đang nghĩ gì và nó đau ra sao đâu... bởi...”lớp mặt nạ”của nó quá dày, quá hoàn hảo! Chính là lớp mặt nạ mà anh”ban tặng”cho nó, và bây giờ, nó lại dùng chính lớp mặt nạ đó để đối phó với anh. Anh đã hài lòng chưa?
Cả ngày hôm đó, kể từ khi nghe cái Q nói”Anh L chỉ bảo là cãi nhau thôi!”... Nó bỗng dưng cảm thấy mình bị hớ!
Chết thật! Anh coi là cãi nhau, còn nó thì coi là chia tay luôn! Thế là tự dưng... cãi nhau lại thành chia tay... Nó điên thật rồi!!! Làm thế nào bây giờ!!! Á á á!!!
Cuộc đấu tranh tâm lý vô cùng mâu thuẫn đột ngột diễn ra trong tâm trí, giày xéo nó suốt cả ngày hôm đó. Con bé cứ than ngắn, rồi lại thở dài suốt. Nhưng chỉ im lặng, tuyệt đối không nói ra. Mặc dù, con bạn thân vẫn luôn hiện hữu và ngồi lù lù ngay cạnh nó. Nhưng nó lại không dám mở lời, vì nó sợ mất mặt.
Nên xin lỗi... hay như thế nào???
Nó biết là lỗi tại nó, nhưng ai bảo tự dưng anh nói”next”cơ?
Nói cái gì hợp lý hơn không được à?
Tại sao phải là”next”?
Mà nó thì ghét cay ghét đắng cái từ đấy!
Hừ!
Rút cục thì lỗi một phần không nhỏ cũng tại anh. Ai bảo anh không chịu suy nghĩ trước khi nói cơ. Lớn rồi mà còn hồ đồ! Đã vậy! Nó sẽ dỗi vài ngày cho biết tay!
Im lặng nguyên cả một ngày, vẫn cười cợt với những người con trai xung quanh, đặc biệt là anh chàng hàng xóm, lúc nào cũng dắt con cún lợn sang thăm dò tình hình nhà nó. Mọi lần thì nó sẽ đuổi anh về, nhưng hôm nay thì không. Độc thân rồi, nó tự cho mình cái đặc quyền”được”tán tỉnh.
Con bạn nhìn nó. Chỉ khẽ thở dài. Ngỡ tưởng rằng cứ cười thì sẽ che giấu được tất cả. Nhưng hóa ra lại chẳng thể qua mắt được sự tinh ý của con bạn thân. Ừ thì... chơi với nhau cũng ngót 5,6 năm rồi mà... Chả nhẽ lại không nhìn được ra tâm tư sâu xa của nhau.
Cuối ngày. Hai đứa ngồi im lặng trong căn phòng nhỏ hẹp.
Bình thường thì đối với một ngày rảnh rỗi như thế này, chúng nó phải nói chuyện, bàn luận với nhau về nhiều vấn đề lắm, mà chủ yếu hơn 90% vấn đề là nó đều nhắc đến anh. Nhưng hôm nay thì ngược lại, chỉ có 10% kia được liệt kê ra, còn 90%”ấy”nó nhẹ nhàng ém sâu vào tận trong tim, tuyệt đối không muốn lôi ra để mổ xẻ.
.................
“Mày khóc được chưa?”– Con bạn khó chịu nheo mắt hậm hực hỏi nó.
Nó giật mình, như bị đâm trúng tim đen, phải mất vài giây, mới bình tĩnh quay sang cười hỏi.
“Khóc cái gì cơ? Sao tao lại phải khóc?”
“Thôi đi! Bỏ con mẹ cái mặt-nạ-vui-vẻ của mày ra đi! Có mỗi tao với mày ở đây! Giả vờ làm cái đéo gì nữa! Muốn khóc thì cứ khóc! Mày tưởng mày im lặng cả ngày thì tao không biết trong lòng mày nghĩ gì à?”
Cái H vừa nói xong, con bé nghẹn ngào...
Nó bị sock...
Sao mà H hiểu nó thế:(...
Không nói gì, không làm gì đặc biệt.
Vẫn cười, vẫn nói, hoặc vẫn im lặng như mọi ngày...
Vậy mà vẫn nhận ra những tâm tư ẩn sâu trong trái tim nó như một điều hiển nhiên...
Có lẽ... hiểu nó... Đối với H là một bản năng vô tình gắn kết hai đứa lại với nhau rồi
H vừa dứt lời, nó mỉm cười, rồi lại khẽ mím môi, cố ngăn không cho nước mắt trào ra...
Nhưng lại chẳng ngăn nổi...
Hức... ức ức...
Đôi bờ môi khẽ bật ra những tiếng khóc rưng rức...
Hình ảnh H cũng dần dần mờ nhòa đi trước mắt nó...
Vì sao thế...
Vì nước mắt lấp đầy hết cả tầm nhìn của con bé rồi còn gì...
Hơn mười giờ tối, sau khi lượn lờ chán chê mấy vòng quanh hồ ở đường Hàn Quốc, H lại dừng xe ở một địa điểm có tầm nhìn mà H cho là đẹp, cùng thở dài với nó.
“Gió hồ hôm nay mát nhỉ?”
“Hôm nào chả mát? Có cái đầu mày hôm nay mát hơn mọi ngày ý)”
“Ờ)! Hà hà!”– Khẽ bật cười, nó luôn bật cười bởi những câu đùa không hoàn toàn ác ý của con bạn, rồi lại lặng lẽ đưa mình ra đón gió, cảm nhận cái lạnh của thời tiết trong thời khắc giao mùa. Lạnh lẽo đưa ánh mắt n