
do giết ta chứ”
“Được, ta sẽ khiến cho ngươi chết mà không thắc mắc”.
“Chờ một chút, tay của ngươi cứ dương cao mãi như vậy làm gì, trước tiên có thể hạ xuống không?”
“Ngươi muốn kéo dài thời gian sao?”
“Ta chỉ muốn ngươi giải thích cho rõ ràng thôi, mà ngươi cứ đứng ngoài xe ngựa mãi làm chi vậy, trong xe ngựa có ghế dựa lớn này, có thể ngồi rồi từ tốn nói”. Kinh Vô Tuyết hảo tâm kém rèm xe ngựa, mời Liễu Nghênh Hương vào. “Hơn nữa ánh nắng mặt trời chiếu vào rất có hại cho làn da của con gái, tỷ tỷ của ta nói đối với nữ nhân quan trong nhất chính là tuổi trẻ cùng sắc đẹp đó, một cô nương thông minh như ngươi chắc cũng phải hiểu rõ điều đó chứ hả, ta nghĩ ngươi nên kiên nhẫn vào trong này ngồi nói chuyện từ tốn mới phải”.
Liễu Nghênh Hương nghe vậy dở khóc dở cười, không cam lòng nhưng cũng buộc phải buông tay xuống, “gan của ngươi cũng không nhỏ đâu”, nói xong lập tức đi vào trong xe ngựa.
“Đông Mai, mau pha trà”. Kinh Vô Tuyết bình tĩnh ra lệnh.
Oa! Hai đại hồng nhan tri kỷ của Mạc Lân và vị hôn thê của hắn cùng tụ hội lại một chỗ, nhìn Sở Thủy Liên yêu kiều, Liễu Nghênh Hương mị hoặc, hắn thật là đào hoa mà.
“Sở cô nương, đã lâu không gặp”. Liễu Nghênh Hương ngạo nghễ liếc mắt qua Sở Thủy Liên rồi ngồi xuống.
“Liễu cô nương”. Sở Thủy Liên nhẹ xoa cằm, đôi mắt không dấu nổi vẻ bàng hoàng.
“Tiểu…… Tiểu thư”. Đông Mai sợ hãi kéo Kinh Vô Tuyết cố gắng tránh xa Liễu Nghênh Hương một chút.
“Ta khát”. Kinh Vô Tuyết ngồi ở phía đối diện các nàng, nhìn Đông Mai nói.
Đông Mai cười khổ, bản thân nàng ngay từ sớm đã bị dọa cho kinh ngạc cùng run sợ, nhưng lại không đành lòng để cho tiểu thư phải chịu đói khát.
“Mọi người cùng nhau dùng, đừng khách khí”. Kinh Vô Tuyết cất tiếng mời vô cùng thân thiết.
“Ai biết là ngươi có bỏ độc vào trong trà không?” Liễu Nghênh Hương hừ lạnh.
“Trà có độc?”. Kinh Vô Tuyết bưng chén trà lên uống một ngụm vội nói, “không có nha”.
“Hừ”. Liễu Nghênh Hương vuốt tóc nói “ Ngươi hãy bớt nói nhảm đi, cái ngày Hiên Viên Vô Cực đi vào Mạc phủ, chắc ngươi cũng gặp qua hắn rồi chứ”.
“Ý ngươi muốn nói tới nam tử có gương mặt nặng tựa ngàn cân cười như tiếng quỷ rống ấy hả?”
Sở Thủy Liên nghe vậy không nhịn nổi cười, sợ hãi tạm tiêu tan.
“Hắn chính là đệ nhất quân sư của Nam Chiếu quốc, cơ trí tựa như Gia Cát Lượng tái sinh, lãnh khốc tuấn mỹ, giết người không thấy máu”. Liễu Nghênh Hương nhăn mày nói “Ta hỏi ngươi, ngươi có thấy hắn giao cho Mạc Lân cái gì không?”.
“Đó là cái gì?” Kinh Vô Tuyết cúi đầu suy nghĩ.
“Này” Liễu Nghênh Hương lo lắng đứng lên, “ngươi có nói ra hay không hả, chỉ cần ngươi nói thứ mà Hiên Viên Vô Cực giao cho Mạc Lân đang ở đâu, ta sẽ tha cho mạng cho ngươi”.
“Ngươi ít nhất cũng phải nói cho ta biết đó là cái gì thì ta mới có thể nghĩ ra được chứ”.
“Ta mà biết đã không hỏi ngươi”. Liễu Nghênh Hương tức giận ngồi xuống, bưng chén nước trà lên uống một ngụm rồi mới mở miệng nói tiếp “đó có thể là một phong thư hoặc một khối bạch ngọc”.
Kinh Vô Tuyết lắc lắc đầu, “ta nhớ rõ lúc ở biệt quán chỉ gặp qua hắn có một chút tới lúc vào đại sảnh đã không thấy Hiên Viên Vô Cực đâu nữa, nhưng lúc đó ta có nhìn thấy ……”
“Nhìn thấy cái gì?” Liễu Nghênh Hương kích động đứng lên.
“Một tấm da hổ”. Trí nhớ của nàng về thời điểm lúc bắt đầu vào Mạc phủ rất hỗn loạn và mơ hồ.
“Da hổ sao?” Liễu Nghênh Hương suy nghĩ một chút, nàng dường như cũng đã từng nhìn thấy thì phải ….. “Ngươi gạt ta”.
“Không có đâu, đó thực sự là một tấm da hổ mà, tấm da đó giống y với màu lông của Phi Cường”.
“Ai nói với ngươi về chuyện tấm da hổ làm gì, ta muốn ngươi chính là …. Ta phải, giết chết ngươi”. Liễu Nghênh Hương nhất thời thấy mình thật ngu ngốc, sự tức giận lan khắp toàn thân, định vung tay giáo huấn Kinh Vô Tuyết thì đột nhiên phát hiện trong khoảng khắc khí lực toàn thân dường như biến mất sạch . “Ngươi … Ngươi ra tay vào lúc nào?”
“Không có! Ta chưa hề ra tay lúc nào hết, chắc là nước trà này có gì đó ”. Kinh Vô Tuyết vô tội nói.
“Trà đó …. Ngươi hạ độc vào trà”. Liễu Nghênh Hương hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.
“Trà mà Đông Mai pha sao có độc được”. Nàng vừa nói vừa nâng chén trà lên uống, “Trà này thơm thật”.
“Ngươi…… Gạt ta”. Liễu Nghênh Hương nói xong ngã xuống hôn mê, bất chợt thoáng thấy nụ cười ôn nhu của Sở Thủy Liên.
“Ngươi đi đường xa nhất định rất mệt, hãy ngủ một giấc đi”. Sở Thủy Liên hảo tâm lấy cái gối dùng để dựa lưng đặt làm cái gối đầu cho Liễu Nghênh hương.
“Nàng ta ngủ thật sao? Ta còn chưa có nói xong mà nàng ta đã ngủ say mất rồi”. Kinh Vô Tuyết kinh ngạc.
“Sao ngươi không bị hôn mê?” Sở Thủy Liên nhướng mi lên hỏi.
“Không thể nào đâu”, nàng quay đầu nhìn sang Đông Mai nói “Đi thôi, Đông Mai chúng ta cùng xuống xe”.
“Ngươi không ngửi thấy mùi gì sao?”
“Ngửi thấy mùi gì?” Kinh Vô Tuyết rùng mình, “xe ngựa này phải bỏ đi thôi”.
Nàng kéo rèm xe ngựa lên để điều tra động tĩnh xung quanh, bất chợt một bóng đen bay tới, nàng vội hướng về bóng đen đó đánh ra một quyền.
“Nương tử, nàng định mưu sát chồng mình