
ời.
- Cô viết đơn đi.
Nguyên Tân bỏ đi. Cánh cửa bị dod'ng lại kêu một tiếng rầm thật lớn. Ái Vân biết thế là hết . Ng` đàn ông trong Nguyên Tân đã bị tổn thương. Có lẽ hết phương cứu chữa rồi. Nhã Ân lại say mèm. Khi mà cuộc đời luôn thật giả khó lường thì tỉnh mà làm gì chớ. Chẳng phải cô vừa được 1 bài học đắt giá từ Kỳ Cương sao. Ng` mà cô đã sống thật hết lòng, nhưng dod^'i xử với cô thì thật tệ.
Anh ta tưởng rằng anh ta có quyền đó à ? Nhã Ân này với anh là vì tình vì nghĩa, chứ nào phải người ngu để anh lợi dụng.
Chỉ tội cho Nguyên Tân. Mặt mũi sáng sủa sao mà cũng ngốc thế .( hihihi, câu ni đúng) Hóa ra hắn cũng như cộ Cũng bị người mình yêu qua mặt.
Nhã Ân ngửa mặt cười. Ôi ! Sao cô chẳng quên được gì cả thế này? Ngay cả lúc đa6`u óc còn mù mờ mà mọi chuyện vẫn cứ rõ mồn một.
Kỳ Cương lẽo đẽo theo những bước chân xiêu vẹo của Nhã Ân.
Anh biết Nhã Ân bây giờ hận anh ghê lắm. Có bao giờ cô ấy uống rượu đâu.
Nhưng Nhã Ân ơi! Sau này em sẽ hiểu. Cuộc đời đã quá bất công với chúng ta rồi. Anh không thể xuôi tay chịu đựng mãi được. Tất cả những gì ngày hôm nay anh làm, chỉ là do cho tương lai sau này của chúng ta mà thôui.
Kỳ Cương sấn lên đỡ lấy Nhã Ân, vì cô vừa vấp phải 1 cục đá và suýt té.
- Kỳ... Cương! - Nhã Ân trợn mắt - Anh là một thằng tồi. Anh đối xử với tôi xấu quá.
Kỳ Cương ôm lấy Nhã Ân, anh gắng cho không trào nước mắt.
- Xin lỗi. Anh không muốn thế đâu. Nhưng anh không còn cách nào khác. Đành có tội với em vậy.
Nhã Ân vùng vẫy yếu ớt.
- Nói láo. Anh buông tôi ra đi. Tôi thà chết còn hơn thấy mặt anh. Anh xấu lắm.
Nhã Ân khóc rưng rức. Kỳ Cương nhắm mă"t. Hình ảnh dod' làm anh đau lòng quá. Nhưng cuộc sống mà, mềm yếu sẽ hỏng việc.
- Taxi!
Kỳ Cương đẩy Nhã Ân lên xe. Anh chỉ có thể gặp cô lần này nữa thôi. Sau đó... có lẽ chờ đến lúc thành công mỹ mãn đã.
Nhã Ân thức dậy và nhận ra đêm qua m`inh đã ngủ trong 1 căn phòng xa lạ.
Co6 cuống cuồng lao xuống giường và đụng phải Kỳ Cương ở cửa ra vào.
- Kỳ Cương! - Cô tức giận hét lên - Anh xem tôi là cái gì chứ ?
Kỳ Cương nhíu mày.
- Làm gì mà ầm ĩ vậy?
Nhã Ân vung tay, Kỳ Cương hứng trọn cái tát tai nãy lửa. Anh xoa má.
- Cô dữ quá đấy.
- Im ngay! - Nhã Ân gào lên - Tránh cho tôi ra. Nếu 0, tôi sẽ giết anh đó.
- Hay lắm. - Kỳ Cương vỗ tay - Nếu cô cứ tiếp tục say như thế thì không cih? là tôi ra sẽ còn những người khác lợi dụng cô nữa. Lúc ấy, không biết cô còn lớn miệng như thế này được nữa không?
- Mặc kệ tôi.- Nhã Ân quắc mắt - Cuộc đời tôi kể như bỏ đi từ cái đêm bị anh bán rẽ rồi.
đdừng đổ lỗi cho tôi. Tôi cũng chỉ làm tiếp những gì cô muốn. Và tôi cũng chẳng để cô thiệt thòi. Đây, tiền đây. Cô hãy đi xa nơi này và làm lại cuộc đời. Ở đây, cô đã có quá nhiều tai tiếng rồi.
Nhã Ân hất mạnh xấp tiền trên tay Kỳ Cương, cô bỏ chạy như điên loạn.
Kỳ Cương nói với theo:
- Nguyên Tân đang tìm cộ Hắn nói không để yên.
Nhã Ân đã chạy mất. Mặc kệ Nguyên Tân. Nếu gặp, thì hắn làm được gì cộ Chẳng qua là do vợ hắn sai khiến thôi. người hắn cần hỏi tội là cô vợ xinh đẹp đó ấy chứ.
Còn cô, Kỳ Cương vừa lên mặt bảo cô phải làm lại cuộc đời. Để xem, co6 chẳng để hắn toại nguyện đâu. Hắn sẽ phải suốt đời hối hận vì đã đối xử tồi tệ với Nhã Ân này đấy. Đã 1 tuần, Nguyên Tân không về nhà. Và thật sự anh thấy lòng không có gì hối hận. Ái Vân đã làm 1 chuyện mà anh khó có thể tha thứ.
Nhưng Thôi, những ngày xa cô, anh cũng tìm lại được sự thanh thản trong tâm hồn rồi. Cuộc sống êm đềm nơi thôn quê quả là 1 liều thuốc kỳ diệu. Sáng sớm, anh thong htả dạo bước qua những cánh đồng, hít đầy phổi không khí trong lành mát mẻ. Trưa, anh mắc võng dưới những tàn cây, lắng nghe tiếng gió nhè nhẹ trỗi những bản tình ca cùng lá. Chiều, là tiếng sáo diều, tiếng gọi nhau í ới và những làn khói ngoằn ngoèo tỏa nhẹ trên những mái nhà.
Nguyên Tân thấy sống như thế này thật dễ chịu.
Thêm 1 tuần trôi qua, những cảm giác êm đềm bay đâu mất. Anh thấy nôn nao nhớ tiếng xe cộ Ồn ào, tiếng cụng ly vui vẻ và cả cái cảm giác căng thẳng vì công việc.
Nguyên Tân quyết định trở về. Trước mắt, có lẽ anh còn phải chạm mặt với gia đình Ái Vân 1 thời gian nữa.
Tối hôm ấy, Nguyên Tân đến vũ trường 1 mình. Giữa không khí ồn ào náo nhiệt đó, anh thấy mình thật cô đơn lạc lõng và chợt thèm có 1 người để bầu bạn. Anh vẫy tay gọi 1 anh bồi.
- Tìm hộ tôi 1 cô bạn nhảy. Nhưng đừng sành sỏi quá nhé.
Anh bồi nháy mắt.
- Có 1 em vừa mới vào làm ngày hôm naỵ Ưu tiên cho anh đó.
Nguyên Tân gật đầu. Anh giơ cao ly rượu. Chất rượu trong sóng sánh đổi màu liên tục theo ánh đèn màu chớp tắt của vũ trường. Nguyên Tân nhấp một ngụm, men rượu mạnh làm cơ thể anh nóng bừng.
- Xin chào. Tôi ngồi đây với anh được chứ?
Nguyên Tân xoay người theo chiếc ghế. Cả anh và cô gái thiếu điều nhảy nhỏm.
- Lại là cô à ?
Nhã Ân lấy lại vẻ điềm tĩnh thật nhanh. Cô nheo mắt:
- Anh chẳng đã nói chúng ta có duyên là gì. Tôi thấy thật thú vị khi gặp lại anh như thế này.
Nguyên Tân làm mặt dữ dằn.
- Cô không sợ tôi sẽ trả đũa sao?