
oa nhi (Chăm con), Tứ cô gia cũng xong xuôi án quay về kinh, Tả Lâm cùng Hữu Bảo sẽ sớm đến!” Thẩm Quân Đào như trước tràn đầy tươi cười.
“Toái miệng!” Mặc Kính Trúc cười mắng.”Vậy là ba sao?”
“Vâng, là ba, Đại gia.” Thẩm Quân Đào
tươi cười phút chốc chuyển sang trạng thái nịnh nọt: “Như vậy, Đại gia,
thuộc hạ có thể hay không lên Thiên Sơn đi thải mấy khỏa tuyết liên?”
Mặc Kính Trúc lắc đầu thở dài: “Đi đi! Bất quá nhiều lắm nửa ngày.”
Thẩm Quân Đào nghe vậy, không khỏi vui
mừng quá đỗi. Đã biết Đại gia dễ nói chuyện mà: “Đủ, đại gia, thuộc hạ
nguyện lấy nhiều vài cái đến cho công chúa dưỡng lá gan.” Lời dứt, người đã lộn một vòng, chỉ vài cái lên xuống, hắn đã biến mất trước mắt mọi
người.
Cách đó không xa, A Bộ Na đang đi tới cũng há miệng kinh ngạc không thôi: “Như thế nào hắn cũng phi?”
Mặc Kính Trúc nhìn nội sam (ta coi nó là áo trong, chắc áo này không được mặc ra ngoài đường ^^) lập tức cúi đầu ở bên tai Tử Nãi Dạ nói nhỏ, “Ta đi vào mặc thêm ngoại bào, lập tức sẽ đi ra.”
Tử Nãi Dạ vuốt cằm, nhìn hắn tiến vào lều rồi mới chuyển hướng Ô Bùi La giải thích.
“Vương huynh, thực xin lỗi a! Vừa mới ta không phải cố ý dọa huynh đâu, ta là bị ngươi dọa đến, cho nên mới kêu
lớn tiếng như vậy .”
Ô Bùi La cười khổ: “Không sao, là ta
không tốt, hơn nữa ta cũng đã muốn quen” Kỳ thật, hắn là thấy Tử Nãi Dạ
tựa hồ không sợ Mặc Kính Trúc, cho nên cố ý thử xem hắn có phải hay
không cũng có thể có ‘đặc thù đãi ngộ’ kia, kết quả lại làm cho chính
mình trở thành khó coi.
A Bộ Na vừa tới trước liếc nhìn vào lều
một cái mới hướng Ô Bùi La nói: “Vương huynh, Mã Cáp Tha vương tử ở bên
kia lại đang kêu gào, huynh đi ứng phó một chút đi! Nếu để muội đi,
khẳng định sẽ không nhịn được mà đánh cho hắn một trận mất!”
Ngay tại lúc Ô Bùi La rời đi, Mặc Kính Trúc cũng đi ra .
“Di? Ô Bùi La vương tử muốn đi nơi đâu?”
“Huynh ấy đi xem Mã Cáp Tha vương tử một chút.” Trả lời là Tử Nãi Dạ.
“Như vậy… Ân!” Mặc Kính Trúc đột nhiên dắt Tử Nãi Dạ đi theo sau Ô Bùi La: “Chúng ta đây cũng cùng đi xem.”
“Nhìn hắn làm gì nha?” người kháng nghị
chính là theo ở một bên A Bộ Na: “Hắn không phải mắng chính là rống, có
cái gì tốt xem ?”
“Thám thính tin tức.” Mặc Kính Trúc thản nhiên trả lời.
A Bộ Na còn muốn kháng nghị, Tử Nãi Dạ lại hỏi trước .
“Đoá Hoa Khảm đâu? Thương thế của hắn thế nào?”
Nhún nhún vai, “Trở về rồi, hơn nữa…” A
Bộ Na cố ý vô tình hướng Mặc Kính Trúc liếc mắt một cái: “Ta đã cùng hắn đã giải trừ hôn ước.”
Lời này không hiểu được là nói cho ai nghe ?
“Vì cái gì?” Tử Nãi Dạ kinh ngạc hỏi.
A Bộ Na hừ hừ theo trong lỗ mũi khinh thường: “Hắn không xứng với ta!”
Càng kinh ngạc : “Nhưng là hắn là ngươi chính mình vừa mắt nha!”
“Chính mình vừa mắt lại như thế nào?” A
Bộ Na hai mắt đẹp lại liếc về phía Mặc Kính Trúc bên kia, thật giận là,
Mặc Kính Trúc lại vẫn không nhìn nàng liếc mắt lấy một cái: “Cái gì mà
Úy Ngột đệ nhất dũng sĩ chứ! Căn bản là lừa gạt thôi! Tùy tiện nhập
trận, hắn liền đã bị thương thất linh bát lạc, hiện giờ còn đang phải
nghỉ dài hạn. Ta vừa mắt là anh hùng, chứ không phải là cừu non yếu
đuối!”
“Nhưng là…”
“Kính nhờ, ngươi đừng nói nữa!” A Bộ Na đã mất hết kiên nhẫn: “Đó là chuyện của ta, không cần ngươi quản, có thể chứ?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tử Nãi Dạ mấp máy vài cái, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, Mặc Kính Trúc lúc này mới xem
qua một chút, nhưng vẫn là nhìn Tử Nãi Dạ, mà không phải A Bộ Na.
“Ngươi nói đúng không! Mặc công tử?” A
Bộ Na vội vàng nắm chặt cơ hội gây chú ý: “Nam nhân giống ngươi như vậy
mới giống là anh hùng, đúng không?”
“Lời này tại hạ cũng không dám gật bừa”
Mặc Kính Trúc lại như trước nhìn thẳng phía trước: “Trên đời này còn rất nhiều anh hùng, chẳng qua, họ không biểu hiện ở trước mặt mọi người,
đại bộ phận lại đều ẩn giấu ở đằng sau. Bên ngoài là anh hùng, bên trong cũng là anh hùng, như Đoá Hoa Khảm bị thương tới thất linh bát lạc lại
càng phải anh hùng, nếu không phải có rất nhiều người giống hắn xá sinh
vong tử, hộ vệ gia viên đứng ở phía trước, Úy Ngột tộc nhân có thể an an ổn ổn sống tới ngày hôm nay sao?”
A Bộ Na nhất thời nghẹn lời.
“Không có những nông phu tân tân khổ khổ làm ra hoa màu, không có người nuôi cừu trâu dê tân tân khổ khổ, không có những người hầu tân tân khổ khổ, công chúa A Bộ Na có thể có hiện
tại sống qua những ngày lành sao?”
Sắc mặt A Bộ Na bắt đầu khó coi .
“Công chúa A Bộ Na, thỉnh không nên xem thường những con người lao động thầm lặng đó, bọn họ mới là chân chính là anh hùng!”
Mặc Kính Trúc nói xong, Ô Bùi La đang đi phía trước cũng đã quay đầu nhìn hắn thật sâu một cái, giành trước A Bộ Na mở miệng, tiếp đón Mặc Kính Trúc tiến lên: “Mặc công tử, đến, chúng
ta cùng đi.” Nhìn ra được, hắn đối Mặc Kính Trúc ấn tượng dĩ nhiên có
thay đổi lớn .
“Mặc công tử muốn thám thính Mã Cáp Tha sao?”
“Đúng, ta muốn biết Ngoã Lạt vương đối với Úy Ngột dã tâm tột cùng lớn đến đâu.”
“Biết rồi sẽ có ích lợi gì sao?”
“Đương nhiên là có” Mặc Kính Trúc nói:
“Tuy rằng ta có thể xác định Ngoã Lạt vương nhất định tăng