Insane
Ấn Kí Của Lão Hổ

Ấn Kí Của Lão Hổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321711

Bình chọn: 7.00/10/171 lượt.

không tự chủ được nghĩ đến Nham Hổ...

Lần đầu tiên, cô đối với nam nhân có cảm giác này, tình cảm thật phức tạp. Muốn được người đó bao bọc, che chở, dựa vào 1 bờ vai bình yên. Nhưng có thể Nham Hổ luôn quan tâm phụ nữ, sự ôn nhu kia với mình cũng giống như những người con gái khác…. cô lại chẳng có tài cán gì, chẳng làm được cái gì toàn đem chuyện làm cho xấu đi…. Mình không nên tự mình đa tình như vậy, huống chi cũng không quên mục tiêu trở thành một phóng viên chuyên nghiệp “phải giữ khoảng cách thôi” bắt đầu thông minh trong lời nói, vẫn là sớm kết thúc phỏng vấn rồi rời đi, ở lâu chỉ sợ tự mình thống khổ. Lê Nhi thở dài, im lặng nhìn bầu trời đêm đen lặng.

- Không ngủ được sao? Một cái thanh âm đánh vỡ sự yên lặng của đêm tối.

- A!

Lê Nhi giật mình, là Nham Hổ

Dựa vào giọng nói nhìn ra đối phương, Nham Hổ đang đứng ở bãi cỏ gần đó

- Anh đến đây từ lúc nào?

Kẻ làm cho mình buồn phiền tự dưng xuất hiện làm cô không tránh khỏi lúng túng, mặt tự dưng lại đỏ lên. Không chú tâm đến lúc sực tỉnh phát hiện Nham Hổ đang đứng rất gần mình

- Cũng đã lâu rồi. Tôi có thói quen trước khi ngủ hay nằm ở chỗ này suy tư 1 vài chuyện. Còn cô? Sao không ngủ ?

Hắn lạnh lùng nói

Dưới ánh đèn mờ ảo nhìn Lê Nhi thật đẹp, ánh đèn làm cô có thêm phần kiều mị. Nham Hổ nghiêng người nhìn cô, không che dấu sự hứng thú của mình.

- Chỉ là tới đây ngắm sao! Tôi thích nhìn ánh sao sáng lấp lánh, lấp lánh.

Cô trả lời lung tung để hắn không thấy sự khác thường của mình

- Đó là bởi vì ánh sáng chứa nhiều tạp chất, khoảng cách từ nơi đó đến trái đất xa xôi, nên nguồn sáng nhìn thấy trước mắt chúng ta bị gián đoạn mới có hiện tiện chớp chớp.

Nham Hổ nói với phong thái của 1 người am hiểu thiên văn ( cái anh này chẳng lãng mạn gì cả sao lấp lánh đi giải thích thế thì chị ấy sợ chạy mất thì sao >Anh Hổ : không chạy được đâu; L : sao anh dám khẳng định thế chị ấy sẽ chạy; > A Hổ : vậy hả, cười to ta - Không ai thoát được khỏi ta…đắc ý cười đểu > L: ……)

- Thật khô cứng, không có chút lãng mạn. Tôi lại thấy nó phát ra ánh sáng như vậy để hấp dẫn, vẫy tay gọi người tình

Thích ý nghĩ lãng mạn ngây thơ của nàng, Nham Hổ ở trong bóng tối cười khẽ

- Đúng là thú vị! Vậy còn cô? Cô làm gì để vẫy gọi người yêu? Ánh mắt Nham Hổ như khóa chặt cô

- …..

Không biết trả lời như thế nào, Lê Nhi ngượng ngùng nghĩ nói sang chuyện khác.

- Đây là vật gì ? Thật đáng yêu.

Vừa lúc đó, nàng phát hiện trên mặt đất có một pho tượng Hà Mã nhỏ xíu. Tiểu Hà Mã này mở ra cái miệng rộng, trong miệng còn có một cái nút, cho nên Lê Nhi tò mò ấn xuống cái nút.

- Chờ một chút! Không nên ấn cái nút kia… Nham Hổ định ngăn cản cô, nhưng không kịp...

- Oa… a….a .

Tiếng kêu sợ hãi liên tiếp thét ra, Lê Nhi bị cột nước bốn phía vây hãm , khiến cho một thân chật vật.

Đó là chốt mở vòi nước.

Nham Hổ hết sức tỉnh táo nói cho cô

Nước không ngừng từ tóc cô chảy xuống, cả người ước nhẹp

- Ô... Thật xin lỗi tôi không …

Lê Nhi bối rối cúi đầu nói xin lỗi, không hiểu mình vì sao luôn là làm ra chuyện ngu xuẩn như thế này .

- Không sao, thay bộ quần áo khác là được rồi

Nham Hổ đi tới trước mặt cô, vỗ vỗ bả vai an ủi cô. Nhưng cô vẫn nghẹn ngào , ảo não cơ hồ khóc thành tiếng. Còn Nham Hổ lại nghẹn , hơi thở gáp gáp.

Thấy khác lạ, nhìn theo ánh mắt của hắn phát hiện quần áo bị nước làm ướt khiến nó bó sát vào cơ thể tực hồ trong suốt. Cô có thói quen khi ngủ không mặc áo lót, vì vậy vải mỏng kia không thể che được bộ ngực mình phập phòng . Nhìn tầm mắt Nham Hổ nóng rực, cô cảm thấy lúng túng. Lấy tay che trước ngực, vô cùng xấu hổ

- Không…Đừng nhìn…

Nham Hổ tay nâng cằm cô, đôi môi nóng kia nhanh chóng nuốt lời của cô. Cho đến khi 2 người khôi phục hô hấp, Nham Hổ vẫn ôn nhu ôm lấy cô.

Dưới ánh trăng đẹp kia, Lê Nhi mệt mỏi cơ hồ nhắm mắt

Ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp thẳng tắp chiếu vào giữa phòng, nằm ở trên giường Lê Nhi, lập tức bị chói mắt tỉnh lại. Mở mắt, phát hiện mình nằm ở trên giường, mà không phải ở trong vườn hoa. Thì ra là một cuộc mộng xuân a! Trong nội tâm cô không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối. Thở dài, đang muốn xuống giường rửa mặt, nhưng ngoài ý muốn phát hiện cơ thể mình không có mặc gì

- Á….. cô kinh hãi kêu một tiếng

Sau một lúc lâu, cô mới lấy được dũng khí, cúi đầu kiểm tra thân thể. Trước làn da trắng kia còn có ngực, bụng có không ít dấu hôn. Chẳng lẽ... Đây không phải là mộng? Sờ sờ những dấu vết Nham Hổ lưu ở trên người mình, hồi tưởng lại sự tình tối hôm qua, Lê Nhi không tự chủ xấu hổ.

- Em đã tỉnh ? Lúc này Nham Hổ đột nhiên đi vào phòng. (bắt đầu có chút quan hệ nên đã thay đổi cách gọi rồi – AHổ : lườm, gì mà chút ; L 0.o :….)

Thấy Nham Hổ, cô lại càng mắc cỡ. Lấy chăn che người không dám nhúc nhích

Thấy Lê Nhi xấu hổ, Nham Hổ không nhịn được nghĩ trêu chọc cô.

Còn xấu hổ? Em tối hôm qua tương đối chủ động.

Nham Hổ nhếch môi, mập mờ nhắc nhở cô.

Lê Nhi đầu vùi sâu vào trong chăn, buồn bực nói:

- Anh thật đáng ghét...

Mất một phen công phu Nham Hổ mới đưa Lê Nhi từ dưới giường kéo