Polaroid
Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ

Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322310

Bình chọn: 8.5.00/10/231 lượt.

ới tản đi.

Mà quá trình từ trước điều đến chúa điều rồi đáy điều, mùi thơm thay

đổi dần, giống như một bản hòa âm vậy, từ từ tạo thành một giai điệu của mùi thơm.

Điều hương là một loại mùi thơm nghệ thuật, cô trước tiên dựa vào

những hiểu biết của bản thân đối với các loại tinh dầu, trong đầu tưởng

tượng những tinh dầu khác nhau phối hợp lại sẽ có hiệu quả gì, sau đó

thử soạn nhạc một tổ Hương Phổ, tiếp nữa tiến hành điều hương.

Khang Văn Thăng rất có hứng thú nghe cô giải thích như thế nào điều

chế nước hoa , không nghĩ tới nghề nghiệp của cô lại kỳ diệu như vậy,

thì ra điều chế nước hoa là một chuyên ngành không chỉ cần học vấn cao

thâm còn rất nghệ thuật.

(Đúng vậy, ta mà hiểu được đoạn này nói gì cũng à cả một nghệ thuật TT-TT)

“Kia trên các loại nước hoa trên thị trường, cùng nước hoa do cô điều chế có cái gì khác biệt?”

“Khác biệt rất lớn, nước hoa trên thị trường được tinh chiết từ các

loại hoa chết, mùi cũng rất cố định, mà tôi dùng tinh dầu thiên nhiên

điều chế ra nước hoa sống, từ lúc bắt đầu phát ra mùi thơm đến kết thúc, mùi thơm sẽ thay đổi.”

Mỗi lần nói đến công việc của mình, cô liền thao thao bất tuyệt, rất hưng phấn.

“Thật là thú vị, nếu như không phải là nghe cô nói, tôi còn không

biết thì ra là một lọ nước hoa bên trong còn có nhiều tri thức như vậy.”

Khang Văn Thăng vung lên cười, trong tươi cười lộ vẻ tán thưởng.

Cô có chút thẹn thùng cười nhẹ.

“Nếu như sau này có dịp, tôi có thể mời cô điều phối nước hoa được không?”

“Dĩ nhiên có thể.”

Cô gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Bất quá tốt nhất nói cho tôi sớm một chút, bởi vì đơn đặt hàng của tôi không ít, phải chờ một thời gian ngắn.”

Thật ra tài ăn nói của cô không tốt lắm, cũng không giỏi ứng đối với

khách hàng, cho nên chỉ phụ trách điều nước hoa , về phần cùng khách

hàng bàn bạc, tất cả đều là em trai xử lý, cho nên cậu ấy chính là người đại diện của cô.

Cô rất thích phân phối công việc như vậy, không có những chuyện tình

vụn vặt làm phiền cô, cô mới có thể không lo lắng chuyên tâm công tác .

“Xem ra công việc của cô rất phát đạt, những điều này là học ở trường học ?”

“Không phải, tôi là bởi vì hứng thú, cho nên tự học mà thành.”

Cô là ở trong thư viện của Phó gia vô tình tìm thấy một bộ sách có

liên quan đến nước hoa, tiến tới đối với điều chế nước hoa sinh ra hứng thú, từ trung học lại bắt đầu từ từ nghiên cứu, đánh bậy đánh bạ tiến

vào lĩnh vực này, cô cũng chưa từng nghĩ tới, tự mình cuối cùng lại có

thể dựa vào nước hoa kiếm tiền.

Điện thoại di động trong túi đúng lúc này vang lên, cô đành gián đoạn cuộc nói chuyện, cười xin lỗi nói:

“Xin lỗi, tôi có điện thoại.”

“Vâng, tôi quấy rầy rồi, cô cứ từ từ thưởng thức điểm tâm.”

Khang Văn Thăng khách khí hành lễ, không quấy rầy nữa, nội tâm cũng

đã bắt đầu tính toán, lần tới cô đến, anh có thể cùng cô hàn huyên cái

gì.

au khi Khang Văn Thăng rời khỏi, Tuyên Vũ Đồng cầm lấy điện thoại di động, không tự chủ dâng lên cười.

“Uy, thiếu gia.”

“Em hiện tại ở đâu?”

Phó Kỳ Tu vừa ở phòng làm việc xử lý văn kiện, vừa dùng tiếng nói trầm thấp mê người hỏi thăm.

“Uống trà chiều.”

“Lại đi tìm linh cảm ?”

Cô từng đề cập tới chuyện cô thường một mình đi đến một nhà hàng tìm linh cảm, cho nên anh cũng không ngoài dự đoán.

“Tìm được rồi sao?”

“Cũng tạm được, hôm nay không phải là rất thuận lợi, anh gọi điện thoại, hẳn không phải là muốn hỏi em chuyên linh cảm?”

Nhất định là có sự tình khác.

“Em tối hôm qua vội vàng trở về, hại anh quên đem quà mùa từ Nhật Bản về đưa cho em. Hôm nay sau bữa cơm chiều em qua chỗ anh một chuyến,

mang quà về.”

Anh sẽ không nói cho cô biết, anh là “Cố ý” quên mất, như vậy mới có

lý do đem cô lừa gạt đến chỗ ở của anh, có thể tạo ra càng nhiều cơ hội

được ở một mình cùng cô.

“Anh mua quà cho em?”

Cô kinh ngạc thấp giọng hô.

“Ai hừm, không cần mua cái gì đâu, em lại không thiếu thứ gì.”

“Dù sao anh cũng đã mua, em không đến lấy, anh không thể làm gì khác hơn là đem làm đồ bỏ.”

“Được rồi được rồi, em đi lấy.”

Cô nhanh trả lời, miễn anh thật sự đem quà đi vứt bỏ.

Dễ dàng lại cắn phải mồi do anh quăng ra, một điểm cảnh giác cũng không có.

“Tốt lắm, buổi tối gặp.”

Anh câu khởi vẻ cười mờ ám, tiểu bạch thỏ thuận lợi mắc câu .

“Ừ, buổi tối gặp.”

Tuyên Vũ Đồng ngắt cuộc gọi, nụ cười trên mặt càng ngọt ngào, mặc dù

cô không cần anh mua quà cáp gì, trong lòng vẫn là hiện lên một cỗ vừa

hạnh phúc lại ấm áp, cả người lâng lâng, khó nén vui vẻ.

Không biết anh mua quà gì cho cô? Thật là thất bại, cô đã khẩn cấp muốn cùng anh gặp mặt .

Cô ở phòng ăn đợi đến chừng bốn giờ, liền về nhà chuẩn bị bữa ăn tối

cho hai chị em, chờ đến tối chín giờ, cô mới kiếm cớ đi ra cửa tìm anh.

Cô ngồi trên ghế salon ở phòng khách, chờ Phó Kỳ Tu lấy quà từ trong phòng ra.

Phó Kỳ Tu cầm một cái túi giấy màu xanh nhạt từ trong phòng đi ra,

ngồi vào bên cạnh cô, phi thường tự nhiên rút ngắn khoảng cách giữa hai

người, cơ hồ dựa vào sát vào người cô, mới đưa túi giấy giao cho cô.

“Quà của em.”

Hơi thở của anh nháy mắt vây quanh cô