Insane
Ẩn Giấu Tình Yêu

Ẩn Giấu Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323480

Bình chọn: 9.00/10/348 lượt.

Thanh Mạch. Rồi sau đó không thèm nói cái gì, chỉ dùng hành động để người kia biết mình đang muốn cái gì.

Phần lớn thời gian hai người ở chung với nhau rất là yên bình. Chỉ là nếu như cô nam quả nữ, củi khô dễ bốc lửa, trăng sáng sao thưa, trêu gió đùa trăng, khà khà…

Như vậy, thời điểm rất khó bình yên nhất, chính là ban đêm.

Tính tình An An vốn là tự do thoải mái, nhưng quan niệm truyền thống vẫn còn ăn sâu bén rễ ở trong xương. Cho nên tận đáy lòng, tôn chỉ của cô vẫn là duy trì khoảng cách với Uông Thanh Mạch. Chỉ là…

Đem khuya yên tĩnh, điện thoại di động cho thấy đã là mười một giờ rưỡi, An An dựa ra phía sau, nhắm mắt ngủ say. Bên trong xe yên tĩnh, tiếng hít thở của hai người quyện hòa lẫn nhau. Uông Thanh Mạch điều chỉnh lại nhiệt độ trong xe rồi nhìn thẳng về phía trước chăm chú lái xe.

Nửa giờ sau, xe chạy im lặng vào nhà để xe. Uông Thanh Mạch lấy lại cái áo khoác đang phủ trên bụng của An An, sau đó quẹt tay lên trán xem có mồ hôi hay không, rồi mới yên tâm mở cửa xe bước xuống.

Trong mơ hồ, An An tỉnh lại, vươn tay ôm lấy cổ của Uông Thanh Mạch. Khụ khụ, đây là cách cô tự bảo vệ mình, phòng ngừa bị té xuống đất.

Cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé của An An. Thân thể của cô không giống như loại ốm yếu của phụ nữ gầy gò. Cô gầy nhưng rất rắn chắc khỏe mạnh. Mỗi lần Nham Tử ôm cái eo thon của cô đều phải buộc miệng khen thưởng.

Đêm hè vẫn mát mẽ như cũ, gió nhẹ vừa thổi qua, An An không tự chủ được mà rùng mình một cái. Uông Thanh Mạch cảm nhận rõ ràng sự khác thường, liền xiết chặt cô một chút, đem cô vùi trong lòng của mình.

Uông Thanh Mạch tỉ mỉ không giống như những người đàn ông khác. Anh ít nói, nhưng lại có thể làm những chuyện rất nhỏ nhặt biến thành vô cùng đặc biệt. Có lẽ đây là sự dịu dàng của một người đàn ông cường thế.

Đa số phụ nữ rất khó cự tuyệt cái loại đàn ông cường thế mà tình cảm lại thâm sâu. Cho nên, An An cũng không ngoại lệ.

Tuy nói vợ chồng tình thâm, sợ rằng không chịu nổi muôn sông nghìn núi đầy nè…

Uông Thanh Mạch đặt An An trên giường lớn trong phòng ngủ, cởi giày vớ quần áo của cô rồi cầm đi ra ngoài. An An vẫn còn ngủ tiếp, Uông Thanh Mạch vào toilet. Lúc đi ra, trên người khoác một cái áo choàng tắm màu trắng.

Tư thế ngủ của An An thật là tao nhã, thân thể nằm thẳng, hai tay khoanh lại để trước bụng. Đây chính là thói quen tập thành từ nhỏ. Hiện nay, phần lớn đàn bà con gái có thói quen cong người lại, hay là cuộn tròn như một trái banh, vô cùng khó coi. Những người ngủ như An An càng ngày càng ít.

Uông Thanh Mạch hài lòng, hôn lên trán cô một cái.

Một bên giường hơi lún sâu một chút, tiếp theo là một thân thể mát rượi nằm xuống, cánh tay duỗi ra, ôm người phụ nữ ở bên cạnh vào lòng.

Vì nhiệt độ thấp truyến đến, An An thoáng tỉnh lại. Trong trạng thái mơ hồ, đối diện với cặp mắt trong sáng nhưng lành lạnh của Uông Thanh Mạch. An An trừng lớn mắt, như có điều khó hiểu, một lúc sau mới nói được một câu: “Uông Thanh Mạch.”

“Chuyện gì.”

“Tôi không có tránh nhiệm dỗ ngủ người ta.”

“À, coi như là tôi dỗ em ngủ.”

". . . . . ."

An An túm lấy quần áo của mình, sau đó nhíu mày bò dậy từ trên giường.

“Làm gì? Không ngủ.”

“Tắm rửa.”

Tắm xong, An An xuống lầu rót cho mình một ly nước đá rồi ngồi xếp bằng trên ghế sa lon suy tư. Một lúc sau, cô lên lầu thì thấy Uông Thanh Mạch đã nhắm mắt nhưng không biết là đã ngủ hay chưa. An An đi tới bên giường, đưa tay quơ quơ trước mặt anh, không có phản ứng. An An chọt chọt ngón tay, đúng rồi, chắc là đã ngủ thiếp rồi.

Ánh trăng rọi vào bên trong, chiếu lên tấm chăn màu trắng ngà. Đường nét cường tráng của Uông Thanh Mạch ôn nhu đi rất nhiều. Đôi môi mỏng thường hay mím chặt cũng dãn ra. Tất cả hợp lại thì thấy có vẻ ôn tồn. An An cảm thấy sức quyến rũ của anh lúc này chỉ có tăng chứ không có giảm.

Đàn ông, cởi ra vẻ ngoài cứng rắn, con người sắt đá cũng trở thành ôn nhu.

An An có một nụ cười rất ngọt ngào, bây giờ lại càng thêm rạng rỡ.

Không biết từ lúc nào thì Uông Thanh Mạch đã mở mắt ra nhìn thẳng người phụ nữ đang đứng ở bên giường cười khúc khích. Tay vung ra, vớt ngang người An An, vật cô xuống giường, rồi đè người lên trên.

"Nửa đêm không ngủ, còn cười khúc khích cái gì."

"Cười anh đẹp trai." An An trêu chọc

“Ưu điểm bẩm sinh mà bây giờ em mới phát hiện.”

“Da mặt dày quá.”

Môi của người đàn ông càng ngày càng hạ thấp, hô hấp càng lúc càng nóng bỏng. Lúc này An An đã không còn đường lui, không khí mập mờ nửa đêm tản mát khắp nơi.

Ngay đúng lúc lửa sém ngang mày, An An hét to một câu: “Tôi muốn ra phòng khách ngủ.”

“Tôi cho phép em ngủ chung giường với tôi.”

“Uông Thanh Mạch, anh đừng có nằm mơ.” An An tức giận lộ trên gương mặt, lôi kéo quần áo của Uông Thanh Mạch không cho anh nhích lại gần mình.

“Bảo bối.” Uông Thanh Mạch cuối đầu gọi một tiếng, ý cười hiện rõ trên môi. Ánh mắt sâu sắc đâm thẳng vào lòng của An An.

An An cắn cắn môi, vẻ mặt rối rắm.

“Không cho gọi tôi như vậy.” Một lát sau mới thốt ra được mấy chữ này.

Uông Thanh Mạch vén tóc trên đầu của An An, lộ ra cái trán