
có thể
XXOO. Nếu không thì chỉ có thể chịu đựng!!!
Nếu trong vòng nửa năm, An An tự nguyện lên giường của Uông Thanh Mạch, vậy người thua nhất chính là cô.
Thật ra trò chơi này không có người thua hay người thắng. Nếu có, thì cũng
chỉ là một người con gái bị cưng cho đến hư, không biết kiêng nể ai,
chơi trò mèo bắt mèo mà thôi! Trải qua hơn nửa năm lăn lộn, tuổi trẻ tự do không gò bó kia của An An từ đây chấm dứt.
Trong hôn lễ của Diệp Tử, cha mẹ hai bên đã định ước ngày lành. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sẽ tổ chức vào ngày Nguyên Đán. Tuy
rằng An An rối rắm, nhưng nhà có gia pháp, ai bảo cô thua, lại còn là cô chủ động leo lên giường người ta, chỉ còn có thể chấp nhận sự an bài
của ông xã và người nhà.
Nhưng hôn lễ trong ngày Nguyên Đán thì
An An thật sự không muốn! Vì sao không muốn? Nguyên nhân rất đơn giản,
kết hôn giữa mùa Đông làm sao mà mặc áo cưới!
Quân đoàn 37 và
quân đoàn 27 liên hợp diễn tập đã chính thức phát hỏa. Từ sau lần chia
tay lần trước, Uông Thanh Mạch vẫn chưa trở lại. An An biết anh bận rộn
nên cũng không quấy rầy anh quá nhiều.
Từ chức xong, trước khi
đi, cô làm chủ, mời mọi người đến một khách sạn cao cấp ăn chơi một
trận. An An muốn tìm Mậu Ninh tâm sự, nhưng làm như vậy chứng tỏ rằng cô đã biết hết chuyện kia. Sau khi suy đi tính lại, cô quyết định coi như
không biết chuyện gì, vẫn như thường ngày, hi hi ha ha đùa giỡn.
Tuy nói là chia tay, tất cả mọi người đều không muốn, nhưng An An đã quen ở lại biệt thự, cho nên cô cũng không trở lại đại viện quân đội, mà ở lại bên này như cũ.
Ở nhà đọc sách hai ngày liền không chịu nổi nữa
rồi. Hai ngày này, tối nào không có chuyện đều đi kiếm Bình Tử, nhưng rõ ràng cô nhóc này đang trốn tránh cô, khiến An An không hiểu vì sao.
Cuộc thi gần tới, Lâm Nam có hỏi thăm An An có tính toán gì không. An An đùa nghịch cây viết trong tay, lắc đầu, không biết.
Gần đây, sở nghiên cứu phát triển hạng mục mới, hi vọng An An tham dự. An
An suy xét cẩn thận, cuối cùng kết luận một câu. Chỉ cần không để cô
tiếp xúc với đạn dược, cô sẽ tiếp nhận.
Thời gian trôi qua rất
nhanh, thoáng cái đã đến cuối tháng. Trước khi thi, Uông Thanh Mạch có
gọi điện thoại tới, liên tục dặn dò cô phải ổn định phát huy. Tuy nói
rằng chỉ cần cấp trên mở miệng một câu, An An muốn vào bộ tổng tham mưu
cũng không cần phải gia cuộc thi, nhưng An An không muốn làm như vậy.
Tất cả mọi người đều phải cạnh tranh công bằng, cô cũng không ngoại lệ.
Thành tích ban xuống, An An thuận lợi tiến vào bộ tổng tham mưu, bộ phận
nghiên cứu thông tin. Lâm Nam rất cao hứng, dù sao cũng chính là học trò của mình, hơn nữa tính tình An An phóng khoáng, không giống như những
người khác, dựa vào thế lực bối cảnh. Mà An An cũng chưa bao giờ vì gia
thế của mình mà tự cho mình hơn hẳn người khác. LêQuɣĐ©Ω Tình cách của
cô tạo nên thói quen tùy tiện, ngày nào cũng chọc cười mọi người trong
văn phòng.
Lâm Nam cầm đầu đội ngũ trẻ tuổi, là người lớn tuổi
nhất, 38 tuổi. Đây cũng chính là nơi thầy giáo Lâm Nam trẻ tuổi nhất, 24 tuổi, tốt nghiệp đại học.
An An rất vui khi vào được sở nghiên
cứu, đặc biệt còn được ở chung với một đống người trẻ tuổi, không còn
buồn bực. Mọi người cười nói vui vẻ, khi làm việc thì tất cả đều tận
tụy, cũng nhau học tập, tham khảo lẫn nhau.
Tư lệnh An từng dặn
dò, làm việc phải chuyện tâm, làm người phải có trách nhiệm, đừng có
muốn gì làm đó như con thiêu thân. An An gật gật đầu vâng lời, xin thủ
trưởng cứ yên tâm, nhất định sẽ không nổ banh sở nghiên cứu lần nữa đâu.
Tuy rằng phương diện công việc rất hài lòng, nhưng có một chuyện nhỏ khiến
An An cảm thấy không được tự nhiên. Trình Tiêu Diệc cũng được nhận vào
sở nghiên cứu cùng một lúc với cô.
Trình Tiêu Diệc xuất thân
chính quy, là cao thủ thông tin tác chiến, cũng từng là quán quân trong
cuộc thi điện tử đối kháng. Trước mặt cô ấy, An An chỉ cảm thấy nhức đầu liên tục vì tính cách chỉ biết làm hỏng chuyện của mình.
Hai
người không làm chung một bộ môn, cơ hội chạm mặt của An An và cô ấy
cũng không nhiều, nhưng cô quả thật không được tự nhiên. Nhưng Trình
Tiêu Diệc lại có vẻ như không có cảm giác gì, giống như gặp mặt thường
ngày, gật đầu mỉm cười.
An An nhìn theo bóng lưng của Trình Tiêu
Diệc, ngơ ngẩn người. Thật ra thì cô chính là tự suy ngẫm lại chính
mình, sự chênh lệch giữa người với người cũng có lúc thật lớn như vậy!
Trâu Hồng đi bên cạnh cô dùng cùi chỏ thọc An An hai cái: ‘Ê, nhìn gì
thế? Ngớ ngẩn ra như vậy, không lẽ mới vào được hai ngày đã tìm thấy
trai đẹp nào trong sở của chúng ta sao?!”
“Trai đẹp thì không có, nhưng mỹ nữ thì có một người, Trình Tiêu Diệc!” An An thở dài, xoay
người, cong cong môi, cười với Trâu Hồng.
Trâu Hồng là bà xã của
Lâm Nam. Hai người làm chung một nghành. Lúc trước là do chủ nhiệm giới
thiệu hai người họ quen biết. Thoáng một cái đã kết hôn cũng được bảy
năm, có đứa con gái dễ thương, đã bốn tuổi rồi. An An thật hâm mộ gia
đình bọn họ. An An và cô đã sớm quen biết, nên ăn nói cũng tùy ý một
chút.