XtGem Forum catalog
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323403

Bình chọn: 10.00/10/340 lượt.

ly rượu trong tay cho cô, lại quay trở về ngồi trong bóng tối.

Dung Ân lấy rượu ở bên cạnh tiếp tục rót, tiền ở trong ngực nóng như lửa làm cô rất khó chịu.

Dung Ân dùng khuôn mặt tươi cười giả tạo, nhìn thứ chất lỏng màu vàng sóng

sánh đang nổi bọt lăn tăn trong ly rượu, cô nhìn cuộc sống xa hoa hưởng

thụ của con người. Di chuyển đầu gối quỳ bị tê của mình, ở sâu trong mắt lại ẩn chứa sự ác cảm không thể phát hiện.

“Cốc Cốc…” Sau hai tiếng gõ, cửa được mở ra, quản lý dẫn theo mấy cô

gái lần lượt đi vào. Trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: “Tước thiếu gia, đây

là những cô gái tốt nhất của Cám Dỗ, hôm nay đã chuẩn bị riêng cho anh.”

Quản lý quay người, đẩy một cô gái đứng ở đằng sau ra phía trước: “Cô ấy là Candy, vừa mới đến, vẫn là xử nữ, đảm bảo phù hợp với sở thích

của Tước thiếu gia.”

Candy hơi sợ hãi rụt người lại, sau khi nhìn

thấy rõ Nam Dạ Tước, sắc mặt ngay lập tức trở nên ngượng ngùng, cô ta

chủ động bước lại gần.

Dung Ân vẫn duy trì tư thế cũ, xem ra đàn ông có bề ngoài bắt mắt vẫn là tốt nhất, đi đến đâu cũng được yêu thích.

Mấy người khác thấy thế, đều mỉm cười, sau đó lựa chọn cô gái cho mình,

quản lý vui vẻ rời đi, trước khi đóng cửa lại, còn dùng ánh mắt nhìn

Dung Ân, ý bảo cô phục vụ cho thật tốt.

Bên trong phòng, lập tức tràn ngập tiếng trêu ghẹo của đàn ông, tiếng nũng nịu của đàn bà, càng lúc càng lớn.

“Ưm –” Candy ngồi vắt ngang ở trên đùi Nam Dạ Tước, rên rỉ một tiếng giống như thống khổ. Giọng quyến rũ, âm cuối kéo rất dài.

Người đàn ông như vậy, khả năng “tán tỉnh” quả nhiên là rất giỏi.

Dung Ân nhìn thấy nhưng không thể tránh được, cô sắp xếp lại các thứ ở trên bàn, ánh mắt nhìn sang hướng khác.

“Ưm…” Dù sao Candy cũng là người mới đến, chưa có kinh nghiệm, cô ta không

chịu được, một lúc sau đã liên tục thở hổn hển, hai tay người đàn ông

đặt ở thắt lưng, còn đầu thì đã chôn sâu vào trước ngực cô ta.

Không khí bên trong phòng đang tràn ngập sự dâm loạn xa xỉ, Dung Ân

không tự giác nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã mười hai giờ. Cám Dỗ không

giống những quán bar khác, ở đây, chỉ cần khách hàng ra về, người phục

vụ sẽ xong việc.

Chín giờ sáng mai, cô còn phải làm tăng ca ở siêu

thị, Dung Ân ngẩng khuôn mặt gầy yếu nhỏ nhắn lên, lại đối diện với ánh

mắt thâm thúy của Nam Dạ Tước. Toàn bộ cơ thể Candy nằm ở trên người

anh, tay anh đã luồn vào trong áo lót của cô ta từ lâu, rồi sờ soạng đến những chỗ nhạy cảm trên người Candy.

Dung Ân vội vàng dời tầm mắt sang nơi khác, cô nghĩ thầm, chắc cũng đã đến lúc kết thúc.

Quả nhiên, thân thể Candy giật giật, không có sức lực từ trên người Nam Dạ

Tước trượt xuống. Cô cảm nhận được đang có một áp lực đến gần mình, thì

ra thân thể cao lớn của anh đã đứng dậy, âu phục quý giá phẳng phiu,

không một chút nếp nhăn, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng sáng.

Cao quý làm cho người khác không dám đến gần.

Nam Dạ Tước là người đầu tiên ra khỏi phòng, nhìn thấy vậy, Candy

mừng rỡ vội vàng chạy theo anh, trong chớp mắt, những người còn lại

trong phòng cũng đi hết.

Bầu không khí lúc trước còn đang

ồn ào náo nhiệt, thế mà bây giờ đã không còn một ai, thời gian cùng lắm

cũng chỉ bằng một cái búng tay của người đàn ông kia.

Dung Ân vội vàng đứng dậy dọn dẹp, trên bàn còn mấy chai rượu chưa mở nắp. Cô khẽ mỉm cười, vậy là lại có thêm thu nhập.

Sau khi dọn dẹp xong, Dung Ân trở lại phòng nghỉ thay quần áo, cô lấy tiền ở trước ngực ra, thì nhìn thấy có khoảng tám hay chín nghìn

nhân dân tệ gì đó. Chúng vẫn còn hơi ấm lan sang cả lòng bàn tay cô, thế mới biết cầm tiền có thể làm bỏng tay! Hít một hơi sâu, cô tự nhủ,

không sao cả, rồi len lén mang mấy chai rượu cất vào trong túi xách, sau đó cô đi thẳng ra khỏi Cám Dỗ.

Lúc về đến nhà đã gần hai

giờ sáng, cô vừa mở cửa đèn trong phòng khách đã sáng lên. Mẹ Dung Ân

khoác một cái áo từ trong phòng ngủ đi ra: “Ân Ân, sao về muộn vậy con?”

“Dạ, con dạy thêm cho một người nước ngoài, ban ngày người đó còn phải đi

làm, nên chỉ có thể học vào buổi tối. Thật không ngờ tiếng Trung Quốc mà chúng ta nói hằng ngày, đến khi họ nói lại không thể hiểu được.” Dung

Ân vừa cởi giầy vừa ra vẻ thoải mái, vội vàng nói: “Mẹ ơi muộn rồi, mẹ

đi ngủ đi ạ.”

“Ừ, con cũng ngủ sớm đi.” Mẹ Dung Ân mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng thấy cô đã về nhà nên cũng yên tâm, xoay người trở về phòng.

Dung Ân nằm lên giường, cô mệt mỏi đến mức không muốn cử động,

nhưng lại vươn tay mở ngăn kéo ở đầu giường ra, lấy sơ yếu lý lịch của

mình ở trong đó. Trong ảnh là một cô gái có mái tóc đen dài, cô đang

ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt trong sáng long lanh

nhìn về phía trước, sâu trong ánh mắt, hình như cô đang nhìn chăm chú về một nơi nào đó.

Nơi đó là…

Khóe miệng đang mỉm cười của cô đột nhiên mím lại, cay đắng và chua sót bắt đầu trỗi dậy trong lòng.

Dung Ân buồn bã vùi đầu vào trong gối, cô vừa mới bước chân vào xã hội, đã

phải làm việc ở một nơi ăn chơi như vậy. Cô cẩn thận đem sơ yếu lý lịch

của mình cất đi, ngày kia được nghỉ buổi sáng, cô phải đi tìm một công

việc ôn định thôi, nếu cứ