Old school Easter eggs.
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323874

Bình chọn: 9.00/10/387 lượt.

mỉm cười, phụ nữ không nghe lời, tính cách phù

hợp, anh thích, nhưng nếu làm quá, anh không có kiên nhẫn.

“Tôi xin lỗi.” Dung Ân đã bị ép đến mức cuống lên.

“Cái gì?”

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Dung Ân hét lên, cả người dường như đã dựa vào ghế lái.

Màng nhĩ như bị ai đâm, đinh tai nhức óc, lúc này, Nam Dạ Tước không

còn giả vờ không nghe thấy nữa, tay phải anh cầm lấy vô lăng, đạp mạnh

chân ga, chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, cánh tay muốn thò vào của đám đàn ông đều bị gạt ra. Dung Ân cúi đầu, thân thể co lại dựa sát vào cửa

kính xe, mặt cô đã cắt không còn giọt máu.

Lúc này, xe chạy rất vững vàng, sau khi cảnh vật bên ngoài khôi phục lại bình thường, Dung Ân mới ngẩng đầu hỏi: “đi đâu?”

Giọng nói của cô rất nhẹ, vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn lộ ra vẻ lo lắng.

Nam Dạ Tước mỉm cười: “Đưa cô về nhà.”

Lo lắng trong lòng lúc này mới được thả lỏng: “Cho tôi xuống đây, tôi tự bắt xe trở về.”

Hai mắt Nam Dạ Tước mờ ám nhìn Dung Ân một lượt: “Cô muốn dụ người ta phạm tội?”

Sau khi lưỡng lự, vẫn là Dung Ân nói địa chỉ cho anh, xe thể thao nhẹ nhàng chạy đến dưới một khu nhà ở đã cũ, sau khi xe dừng hẳn, Dung Ân

không chậm trễ một giây, cô vươn tay mở cửa, chuẩn bị đẩy cửa xe bước

xuống.

“Khoan đã!” Nam Dạ Tước vẫn nhanh hơn một bước ngăn cản động tác của

Dung Ân: “Để cô trở về như vậy, dường như tôi hơi bị thiệt.”

Xương quai xanh đột nhiên đau nhói, đầu tiên Nam Dạ Tước cắn cắn, sau đó từ từ mút mạnh, khi anh buông ra, trên da thịt trắng nõn của Dung Ân đã xuất hiện một dấu hôn đỏ thẫm. Cô tức giận nhìn tên thủ phạm trước

mặt mình nhưng không thể làm gì, chỉ có thể hoảng sợ, vội vã mở cửa

xuống xe.

Cửa cầu thang tối đen như mực, bình thường có một bóng đèn tối om

chiếu sáng, nhưng sử dụng mười mấy năm cuối cùng cũng hỏng, Dung Ân vịn

tay vào vách tường lần từng bước, tiếng giày cao gót trong đêm tối yên

tĩnh càng trở nên rõ ràng, âm thanh rất chói tai. Cô muốn về nhà thật

nhanh, nhưng không biết về nhà sẽ phải đối mặt với mẹ như thế nào. Gió

lạnh ùa đến thổi qua người, nhưng Dung Ân không có cảm giác, đau đớn

thấu xương đã khiến cô chết lặng.

Về đến cửa, Dung Ân mới nhớ ra quần áo và túi xách đều đang để ở Cám Dỗ, cửa nhà lúc này chắc chắn đang khóa chặt.

Dung Ân do dự đứng ngoài cửa, giờ đã là ba, bốn giờ sáng…

Cô đã chuẩn bị tinh thần ngủ ngoài cửa một đêm, nhưng lại sợ sáng mai hàng xóm sẽ nhìn thấy bộ dạng này của mình, chưa kịp nghĩ ngợi nhiều,

cô vừa dựa lưng vào cửa thì cửa đã mở ra. Trong nhà tối om, mẹ không bật đèn, có lẽ bà không muốn nhìn thấy bộ dạng này của cô.

Đưa tay đóng cửa lại, Dung Ân hổ thẹn cúi đầu, cho dù mẹ không nhìn thấy dáng vẻ này, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng.

Cô muốn trước tiên bật đèn lên, rồi trở về phòng lấy áo khoác mặc thêm vào.

“Ân Ân à.” Giọng nói của mẹ cô dường như ở ngay phía sau. Bà khẽ thở

dài, hơi thở nặng nề, không thể xóa tan hết phiền muộn, lưng Dung Ân

cứng đờ, cô nghẹn ngào: “Mẹ, con xin lỗi.”

Trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy: “Ân Ân, ngày mai con đến đó xin nghỉ việc đi.”

Khi nói chuyện, giọng nói mẹ Dung Ân khàn khàn, rõ ràng là bà đã

khóc, mũi Dung Ân cay cay, nước mắt cô thi nhau chảy xuống: “Mẹ, con

cũng muốn nghỉ việc, nhưng con không tìm được công việc nào khác, nếu…”

“Con còn có mẹ mà!” Mẹ Dung Ân ngắt lời cô: “Con nghe lời …” Câu nói

tiếp theo bà nghẹn ngào không nói nên lời, Dung Ân không dám lại gần mẹ, cô ôm chặt bả vai mình, cố gắng nén tiếng nức nở , cô cũng muốn thoát

khỏi nơi đó, nhưng mọi chuyện không đơn giản như mẹ cô tưởng: “Mẹ, con

đã ký hợp đồng với Cám Dỗ, phải đủ một năm mới được…”

“Ân Ân.” Ngữ khí mẹ Dung Ân trở nên cương quyết: “Bắt đầu từ ngày mai, mẹ sẽ đi tìm việc.”

“Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, không thể đi làm.” Bà đã đến lúc được an

hưởng tuổi già, Dung Ân làm sao có thể để cho mẹ lại phải cực khổ.

“Cứ như vậy đi” Mẹ Dung Ân đã hạ quyết tâm, bà yếu ớt đứng lên, lần

mò trong bóng tối đi đến cửa phòng, chẳng may đụng vào chân ghế, cả

người lảo đảo suýt ngã.

“Mẹ…” Dung Ân lo lắng chạy lại xem.

Nhưng bà đã mở cửa, lê chân đau vào phòng và đóng ngay cửa lại, không cho Dung Ân một chút cơ hội.

Sau cánh cửa, cô biết mẹ rất đau lòng, nhà họ Dung đã từng có một

cuộc sống huy hoàng, không ai tưởng tượng được sẽ có ngày hôm nay.

Mệt mỏi trở về phòng, Dung Ân khồng hề tắm rửa nằm vật xuống giường, nặng nề ngủ.

Trong mơ, cô lại nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách đẹp đẽ kia.

Cảm giác vô cùng chân thật.

Người đàn ông rõ ràng đang yêu chiều nhìn cô cười, anh nói: “Ân Ân,

con người có một thứ không bao giờ thay đổi đó là đôi mắt, đôi mắt này

là độc nhất vô nhị trên thế giới, Ân Ân của anh, em không được quên

anh…”

“Ân Ân, Ân Ân…”

“Trên đời này, anh sẽ là người chiều em nhất, Ân Ân…”

Lúc Dung Ân tỉnh lại, trên gối đã ướt đẫm một mảng, mắt cô sưng đỏ,

đầu cũng đau đớn khó chịu, rất lâu rồi cô không mơ thấy Diêm Việt, Dung

Ân ngồi dậy rồi thẫn thờ một lúc lâu mới xuống giường.

Tìm trong nhà một vòng vẫn không thấy mẹ đâu, Dung Ân trở về phòng tắm rửa thay quần áo