
he chở cô ta?”
Dung Ân chỉ thẳng Hạ Phi Vũ, cô gái ngồi trên sô pha, lúc này thông minh không hề hé một câu, bình chân như vại.
“Anh từ khi nào không nói lý lẽ như vậy?”
Nam Dạ Tước rất sĩ diện, nhưng Dung Ân lại cố tình làm mất mặt anh, ” Đúng
vậy, cô ta nói rất đúng, cô ta nói đó là sự thật, nếu như vậy, Nam Dạ
Tước, anh vì cái gì không yêu cô ta, không nuôi cô ta đi, tôi là cái gì, trong lòng anh có tôi sao?”
Cô gái còn chưa nói xong, tay đã bị hất ra, mang giày cao gót trọng tâm không vững, liền ngã xuống ghế
salon, Dung Ân đối với cô rất tức giận, vừa lúc trút được cơn giận. “Cô
ồn ào đủ chưa?” Phía sau,. anh đã kìm nén tức giận đến cực điểm. Dung Ân xoay người, lời nói có chút buồn bã, “Anh đã quên sao, anh đã nói, tôi
muốn gì anh cũng đáp ứng, tôi theo anh, tôi đã không còn gì nữa, tại sao lúc tôi quyết định muốn ở cạnh anh, anh lại đối xử với tôi như vậy? Rõ
ràng trong lòng anh có cô ta, vậy tại sao còn muốn trêu đùa với tôi?”
Giọng điệu như vậy, cho dù ai nghe cũng sẽ nhói trong lòng, Nam Dạ Tước
khẽ nheo hai mắt, ” Chẳng lẽ, tôi đối với cô còn chưa đủ tốt?” “Anh thật không hiểu sao?” Dung Ân hai mắt đỏ lên, vẻ mặt đau thương, làm cho
người ta nhìn không ra một chút giả dối, cổ họng cô nghẹn ngào, lắc đầu
nói, “Cái tôi muốn, tiền của anh không mua được, Nam Dạ Tước, tôi muốn
trái tim của anh, vậy sẽ không phải suốt ngày lo lắng anh ở công ty cùng người này,cùng người kia liếc mắt đưa tình.” “Chuyện đó…. Giám đốc Nam, có một số việc, chúng ta lần sau hãy nói đi…” mấy người bên cạnh thức
thời đứng dậy, vừa muốn rời đi, đã nghe được Xoảng! một tiếng, Nam Dạ
Tước đem bình rượu ném lên vách tường, “Ngồi xuống cho tôi, ai cũng
không được phép đi!” MÁi tóc màu đỏ của anh đưới ánh đèn đặc biệt chói
mắt, ” Dung Ân, cô quá tham lam rồi.” “Không phải tôi tham, mà là anh
vốn dĩ không muốn cho”, Dung Ân lúc này mới nhận ra, một khi đàn bà yêu
đàn ông như vậy, thật sự là tự chuốc khổ vào thân, ” Nếu không phải nói
chuyện tình cảm, anh muốn tôi, xem như là cái gì?” Nam Dạ Tước mắt sáng
như đuốc, nhìn chăm chú gương mặt này, chẵng nhẽ đàn bà đến cuối cùng,
cũng sẽ biến thành như vậy? Cho dù là cô, cũng không ngoại lệ. “Tôi cho
cô hưởng thụ cuộc sống như thiên đường trần gian, cô cho tôi thể xác của cô, Dung Ân giữa chúng ta vốn là một cuộc giao dịch, cô quên rồi sao?”
Lúc chiều chuộng cô, có thể nâng lên trời, nhưng lúc vô tình, lại khiến
cô phải tin tưởng, những lời này được nói từ đáy lòng anh. Hạ Phi Vũ
khóe miệng không giấu được cười, Dung Ân đứng ở đó, lúc truốc, ở dưới
hoa hướng dương ôm hôn thắm thiết hiện lên rõ mồn một, Nam Dạ Tước nhìn
cô hai mắt tối sầm lại, bình đĩnh đối mặt, anh chỉ thấy trái tim bị bóp
nghẹn, cảm giác khác thường như vậy, chính anh cũng không ứng phó được.
Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, cả khuôn mặt nóng như lửa đốt,
Dung Ân có nén tiếng khóc, thầm nói trong lòng, Nam Dạ Tước, tôi cũng
không vì anh mà khóc… Tước giận trong mắt anh đã tan rả, cô lui về sau
một bước, bỗng nhiên xoay người túm lấy tóc Hạ Phi Vũ, kéo cô từ ghế
salon xuống, đầu gối đè lên tay cô ta, đem đầu cô ta đập xuống đất, thừa lúc anh không ở gần, cô khom lưng bên tại Hạ Phi Vũ, “Tôi đối với cô
như vậy, là tôi đã xỉ nhục chính mình rồi.” nhưng là cô không muốn ngốc
nghếch ở bên người đàn ông kia thêm một phút giây nào nữa, nếu cô không
rời đi, cuối cùng sẽ có ngày bị lây sự lạnh lùng của anh. “Buông, đau—”
Bả vai chợt bị kéo ra, Dung Ân không kịp chuẩn bị ngã về phía sau, nhìn
thấy thân thể sẽ đụng phải bàn rượu, anh nhay tay lẹ mắt chắn sau lưng
cô.
ngực mềm mại đụng phải bàn chân cứng rắn, Nam Dạ Tước kêu rên, cúi
xuống, một tay sờ sau lưng. “Tước, anh làm sao vậy?” Hạ Phi Vũ vội đứng
dậy, lời nói vừa rồi của Dung Ân còn đang trong đầu cô, làm cô hốt
hoảng. Dung Ân thấy sắc mặt khó coi của anh, liền vịn vai của anh, vội
vàng nói, ” Anh không sao chứ?” ” Dung Ân, không phải trở thành như vậy
cô mới thích thú sao?” vẻ mặt Hạ Phi Vũ bất lực, Dung Ân ngẩng đầu,
trong ánh mắt hiện lên chút lo lắng, vừa ra tay đã đẩy cô ta té trên mặt đất, ” Nếu không phải bởi vì cô, cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay.” “Dung Ân! ” Nam Dạ Tước thật sự tức giận. “Anh còn muốn che chở cho cô
ta sao?” Dung Ân đứng vọt dậy, trong hốc mắt đỏ bừng, “Nam Dạ Tước, tôi
thật thất vọng anh.” nói xong, liền đi ra ngoài, không quay đầu lại.
Bước chân không chút lưu luyến, thậm chí không nhìn một cái, Nam Dạ Tước liếc nhìn cô từ từ đi xa, thắt lưng bị thương càng ngày càng đau, gương mặt tuấn tú hiện đầy hung ác nham hiểm, ngay cả Hạ Phi Vũ cũng không
dám hé môi. Dung Ân một mạch đi ra khỏi Cám Dỗ, phía ngoài, đêm đã
khuya, cô ngồi trên hế, lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt, sau khi
khóc, đầu cũng rất đau, Kết quả như vậy, là do Nam Dạ Tước không hiểu
cô, nếu anh có thể suy nghĩ một chút, sẽ nhận ra được tại sao cô thay
đổi nhanh như vậy. Kết cục thế này, rất tốt, ít nhất Dung Ân cũng thấy
vai diễn tối nay rất đạt. Trước