
anh rất tò mò vị hôn thê của Roy sẽ là người thế nào?
Trưa hôm ấy, Kính Thành và Hinh Dĩnh cùng đến bệnh viện Stanford, vào phòng làm việc của Roy.
Vừa nhìn thấy hinh dĩnh, mắt Roy không khỏi sáng lên, lòng thầm khen ngợi cô quả là xinh đẹp.
Kính Thành giới thiệu Hinh Dĩnh và Roy với nhau, sau đó nói với Roy: “Dĩnh có vài vấn đề muốn hỏi ý kiến cậu.”
Roy gật đầu, sau đó cười với Hinh Dĩnh. “Hỏi đi.”
Hinh Dĩnh lấy một cái laptop nhỏ trong túi xách ra, bật lên, bắt đầu hỏi.
Kính Thành ngồi bên cạnh, liếc mắt nhìn laptop, trên đó ghi chằng chịt bao nhiêu là chữ, hơn nữa dài đến vài trang.
Anh thầm nghĩ: Cô viết mấy cái này khi nào vậy? Đương nhiên chỉ có thể là
tối qua sau khi anh ngủ. Nhiều câu hỏi thế này, cộng thêm thời gian suy
nghĩ, ít nhất thì phải hơn nửa đêm.
Hinh Dĩnh chăm chú hỏi.
Roy nghiêm túc trả lời.
Hinh Dĩnh căn cứ vào câu trả lời của anh mà có thể hỏi thêm những câu hỏi
mới. Nên nhớ cô cũng là bác sĩ sinh vật học, mà cuộc phẫu thuật của Kính Thành rất quan trọng nên cô hỏi rất cẩn thận.
Hinh Dĩnh và Roy một hỏi một trả lời, mất gần 2 tiếng đồng hồ mới xong.
Hỏi xong tất cả các câu hỏi, cuối cùng Hinh Dĩnh cũng nở nụ cười. “Roy, rất cảm ơn anh. Tuy bây giờ tôi vẫn rất lo lắng cho chân của JC nhưng chí
ít thì đỡ hơn đôi chút.”
Roy cũng thấy rất cảm động. Cô gái này
xinh đẹp, dịu dàng, cởi mở, mỗi cử chỉ đều rất tao nhã. Nhưng điều làm
anh cảm động là chân tình cô dành cho JC.
Rõ ràng cô mất rất nhiều tâm huyết để chuẩn bị những câu hỏi này. Từ chuẩn bị trước khi phẫu
thuật, phương án phẫu thuật, những nguy hiểm, hiệu quả, quá trình cho
đến việc chăm sóc sau khi phẫu thuật, trị liệu, khôi phục… Toàn bộ những chuyện có liên quan, cô đều hỏi rất tỉ mỉ rõ ràng.
Chỉ có yêu sâu nặng thì mới quan tâm nhiều như thế.
Roy từng gặp rất nhiều người nhà của bệnh nhân, chưa từng gặp ai biến tình
yêu thành vô số câu hỏi như thế. Hơn nữa xem cách cô nhìn JC, ánh mắt
khi hỏi anh, tình yêu thể hiện trong đó khiến Roy rất xúc động.
Hinh Dĩnh hỏi xong, hai cười chào Roy và bày tỏ lòng biết ơn.
Roy cười nói: “Đó là vinh hạnh của tôi.” Sau đó vỗ vai Kính Thành. “JC, cậu thật may mắn!” Giọng anh tràn đầy sự hâm mộ.
Kính Thành cười, nói: “Tôi biết!” Anh chắc chắn là người may mắn nhất thế gian này.
Từ bệnh viện về tới nhà, Hinh Dĩnh nói: “Từ bây giờ trở đi, em nấu cơm. Anh hãy dạy em!”
Kính Thành hỏi: “Tại sao?”
Hinh Dĩnh nói: “Anh phẫu thuật xong thì phải nghỉ dưỡng. Bây giờ anh dạy em, mỗi ngày em luyện tập để đến khi đó khỏi bỡ ngỡ.”
Kính Thành ôm chầm lấy hinh dĩnh, hôn cô rồi hỏi: “Em có thể yêu anh hơn nữa không?”
Hinh Dĩnh cười hì hì, trả lời. “Không thể.”
Nếu đã quyết định làm phẫu thuật, hai người đều không muốn kéo dài nên lập tức chuẩn bị ngay.
Kính Thành bắt đầu hàng loạt cuộc kiểm tra. Đợi tất cả có kết quả, Roy nói
cho anh biết: “Có thể phẫu thuật được, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp
xếp.”
Thời gian này, mỗi ngày Hinh Dĩnh đều chăm chỉ học nấu ăn.
Có điều kết quả cũng chỉ tàm tạm, dù Kính Thành đã ở bên cạnh chỉ dẫn
thì cô vẫn có thể rán thịt cháy khét, khiến ca dính chảo, hoặc nêm món
xào quá mặn, món canh quá nhạt, hay nấu thức ăn xong mới phát hiện quên
cắm cơm…
Tóm lại, mỗi ngày đều có chuyện xảy ra, hơn nữa những chuyện này đều khác nhau.
Kính Thành thì không sao cả. Cái nào ăn được thì ăn, không ăn được thì anh nấu lại.
Mỗi ngày anh đều cổ vũ Hinh Dĩnh, còn cô thì càng ngày càng nản lòng.
Hôm đó, cô lại khiến cà chua bị cháy, cảm thấy rất nản nên hỏi Kính Thành: “Có phải anh thấy hơi hối hận rồi không?”
Kính Thành cảm thấy rất lạ, hỏi: “Hối hận cái gì?”
Hinh Dĩnh bảo: “Hối hận vì cưới một cô vợ vô dụng như em.”
Kính Thành hơi cúi đầu làm ra vẻ ngẫm nghĩ, sau đó “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hinh Dĩnh lập tức nói: “Anh mà dám nói phải thì em khóc cho anh xem.”
Lần trước bàn chuyện phẫu thuật, Hinh Dĩnh đã khóc bù lu bù loa. KHó khăn
lắm mới giải quyết ổn thỏa chuyện phẫu thuật, Kính Thành ôm lấy Hinh
Dĩnh, nói: “Anh có thể xin em sau này đừng khóc nữa không?”
Hinh Dĩnh hỏi: “Tại sao?”
Kính Thành trả lời: “Vì em vừa khóc thì anh lập tức quýnh lên, rồi rất đau lòng.”
“Thật không?”
“Thật đấy. Từ nhỏ anh đã sợ em khóc nhất.”
Từ nhỏ? Hinh Dĩnh cảm thấy hơi kỳ quái. “Sao lại thế?”
“Không biết nữa. Nhưng từ nhỏ, hễ em khóc là anh lại cuống cả lên.”
“Thế sao?” Hinh Dĩnh vô tư nói: “Sao trước nay em không nhận ra nhỉ?”
Kính Thành cảm thấy hơi buồn cười, nói: “Lúc em khóc cứ như là trời sập
xuống, không còn nghĩ tới chuyện gì khác, làm gì có tâm trạng chú ý điều gì?”
Hinh Dĩnh biện hộ cho mình. “Nếu em khóc chắc chắn là vì cảm thấy ấm ức, đau lòng hoặc buồn bã, đương nhiên là sẽ không chú ý đến
chuyện khác.”
“Bây giờ em biết rồi đấy.”
Hinh Dĩnh gật đầu thật mạnh. “Vâng.”
Kính Thành không ngờ khi mình chia sẻ bí mật này với cô, cô lại dùng nó để uy hiếp mình.
Anh ngẩn người một chút, sau đó bật cười ha hả rồi ôm chầm lấy Hinh Dĩnh,
nói: “Cưới em là giấc mộng của đời anh. Không biết nấu cơm có là gì đâu
chứ?”
Hinh Dĩnh hỏi: “Thật khô