
gâm nga theo:
Biết sẽ ngủ, yên lòng ngủ dưới bầu trời mùa hạ trong lòng em.
Biết sẽ ngủ, yên lòng ngủ dưới bầu trời mùa hạ trong lòng em.
Trên bầu trời mùa hạ yên ắng lốm đốm sao trời, suy nghĩ thấy nhớ, nhớ lấy gương mặt của anh.
Em có thể vờ như không thấy, nhưng có thể âm thầm tưởng nhớ.
Đó là một bầu trời yên lặng của ngày hạ, anh tới trong một ngày hạ lặng yên.
(Ninh Hạ – Lương Tịnh Như: http://www.youtube.com/watch?v=MmtVl9CssYE)
Cô hát không hay, âm vực yếu, thỉnh thoảng còn lạc nhịp, thế nhưng giọng ca ấy nghe rất vui. Trương Dực Chẩn hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô kỹ hơn một chút nhưng cô lại không biết mà tiếp tục vừa ca vừa ngậm kẹo. Ca từ của bài hát đó cũng rất đơn giản, chỉ có vài lời lặp tới lặp lui.
Dáng người của cô không cao mấy, chỉ khoảng 1 mét 60, mắt to, mặt mũi dễ thương, mái tóc dài không uốn nhuộm mà đen nhánh như mực. Anh thả chậm bước chân, phối hợp với bước đi nhỏ của cô để tránh cô đi vì đuổi theo mà đi quá nhanh.
Tới dãy phòng trọ nữ, Ôn Noãn cảm kích nói: “Cám ơn anh đã đưa em về.”
“Đừng khách khí.” Anh qua loa nhếch miệng: “Gặp lại sau.”
Ôn Noãn không nhịn nổi nên bật cười, cô cảm thấy anh rất giống một quyển sổ lễ nghi phép tắc biết đi, anh nói tổng cộng với cô ba câu, tất cả đều dùng kính ngữ.
“Còn chuyện gì không?” Cứ vậy rời khỏi thì không khỏi vô lễ, hơn nữa Trương Dực Chẩn không hiểu cô ta đang cười điều gì.
“Có có, em muốn hỏi anh một vấn đề.”
Dưới ánh đèn đường sáng ngời dưới lầu ký túc xá, cô bắt gặp bờ vai của anh ướt sũng vì nhường phần lớn tán dù che cho cô, áo sơ mi ẩm ướt dính lên cơ thể, lộ ra đường cong nơi bả vai.
Anh nhướng mày ra hiệu bảo cô nói tiếp.
“Híc, đột nhiên quên mất tiêu rồi.” Cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt mỉm cười của anh, đầu óc trống rỗng, nói đại một câu khách khí: “Thời tiết hôm nay thật tốt.”
“Thời tiết tốt?” Mưa đầy trời như thế này mà cũng coi là thời tiết tốt?
“Ai nói trời mưa thì không phải thời tiết tốt?” Cô phảng phất như nhìn thấu nghi vấn của anh.
“Không có việc gì thì tôi đi trước.” Anh gật nhẹ đầu, xoay người rời đi, bóng dáng của anh trong màn mưa hệt như một thân cây cao ngất.
Mãi đến khi cô không còn nhìn thấy bóng dáng ấy nữa thì mới nhớ ra cô đã quên hỏi tên của anh.
“Cậu về rồi?” Sinh viên mẫu mực chỉ biết dùi đầu vào học tập Chu Như Anh nhìn Ôn Noãn mình mẩy khô ráo bước vào phòng: “Không phải quên mang dù sao? Tớ còn định chuẩn bị đi giải cứu mấy cậu nè.”
“Ha ha, hôm nay bổn cô nương có diễm ngộ, được một anh chàng tuấn tú đưa tớ về.”
Như Anh tức thì làm ra vẻ buồn nôn: “Thôi đi, Hành Vân có diễm ngộ thì còn tin nổi chứ là cậu thì chắc… tàm tạm thôi.”
Ôn Noãn giơ tay ném gối qua đây, cô cũng không cam lòng cầm hộp khăn giấy ném trả đũa. Chiến hỏa bay tán loạn, tất cả đồ vật không sợ bể đều bị ném văng ra ngoài.
Hành Vân mở cửa vào đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Cũng may sau một năm ở chung với nhau cô đã sớm luyện được tới cảnh giới nhìn thương binh rơi đầy đất mà mặt vẫn bình tĩnh, vẫn đi thẳng ra trước.
Ôn Noãn cùng Như Anh nhìn nhau cười lớn rồi tự đi tìm lại đồ của từng người.
“Không phải mấy cậu đi trước sao, lẽ ra phải về sớm hơn tớ mà?”
Hành Vân vô lực ngồi trước bàn học: “Đừng nói nữa, vị nhân huynh đó suýt nữa đã đi lạc đường. Bọn tớ vòng một vòng lớn ở sân trường mới tìm về được đây.”
“Ố…” Ôn Noãn thần thần bí bí chớp chớp con mắt to: “Nhất định là đàn anh Ngô Đạc muốn ở cạnh cậu lâu hơn chút nữa.”
Cô mím môi, từ chối góp ý kiến trong mấy chuyện này.
Trái lại Chu Như Anh ở một bên hai mắt tỏa sáng: “Ngô Đạc? Người kia là chủ tịch hội học sinh Ngô Đạc?”
Thời gian chuẩn bị ra nước ngoài khổ không thể tả, mỗi ngày đều phải gồng mình học chữ la tinh, thú vui lớn nhất của cô chính là bát quái.
“Chủ tịch gì mà ngay cả đường trong trường cũng đi sai! Tớ đoán nhất định lúc làm thống kê phiếu bầu thì máy tính đã bị nhiễm virus.” Hành Vân gần đây ôn hòa nhã nhặn cũng không chịu đựng nổi mà kêu khổ.
Hứa Gia vừa mới đi tám ở phòng bên cạnh về cầm gói khoai tây chiên leo lên chiếc giường ấm áp ngồi xuống: “Có muốn biết tình báo thầm mến mới nhất của Vi Vi không?”
Năm học đầu thì phòng của bọn họ có tám người, tuy hiện tại đã chia ra thành hai phòng sát nhau nhưng vẫn thường xuyên tới lui, chỉ kém việc không xây một cánh cửa trên vách tường.
“Nó còn chưa chịu nói rõ nữa à?” Thải Vi có một câu chuyện thầm mến vừa dài dòng vừa buồn ngủ, từ lúc còn ở trường cấp hai đã thích một anh chàng hàng xóm, tới lúc đại học thì từ bỏ trường đại học tốt hơn chỉ vì muốn mỗi tuần có thể về nhà nhìn anh chàng đó nhiều hơn vài lần.
“Nếu như tớ là nó thì nhất định đã sớm nói rõ với anh ta, con gái ở thế kỷ hai mươi mốt phải có tinh thần tự lập, sợ đầu sợ đuôi thì làm ăn được gì? Dầu gì chúng ta cũng theo học quảng bá thị trường (marketing), không thể ngay cả bản thân cũng không chào hàng nổi.” Ôn Noãn nâng cầm lên, bỗng dưng hỏi: “Cậu có khi nào bỗng thấy đầu óc chợt trống rỗng, cái gì cũng chẳng nhớ nổi không?”
“Đó là biểu hiện của